"Roi đầu tiên, tôn kính mẹ chồng!"
"Chát!" Roi của Quý Bảo Quân gần như tròn xoe, cùng với âm thanh vang lên, thân thể mềm mại như ngọc đang quỳ run rẩy, trên bờ mông đầy đặn trắng như tuyết nổi lên một vết đỏ rất rõ ràng dày bằng ngón tay.
"A! Biết rồi, chủ nhân." Mặc dù Thập Hào là lần đầu tiên trải qua việc này, nhưng mười năm nay huấn luyện nô ɭệ, khiến cô theo bản năng nén lại đau đớn phát ra tiếng kêu, sau câu cảm thán đó lại lớn tiếng đáp lại.
Với câu trả lời này, cha mẹ của Quý Bảo Quân đều nở nụ cười hài lòng, tất cả dân làng đều thốt lên rằng cô con dâu này mua rất đáng giá.
"Về sau nhất định sẽ nghe lời, nhà trưởng thôn thật là có mắt nhìn."
"Nào có giống như vợ của chúng ta, đánh cô ta một chút còn dám đánh lại."
"Chậc chậc, đó là do anh kém, vợ tôi thì rất nghe lời."
Cơn đau như thiêu đốt không ngừng ăn mòn tâm trí Thập Hào, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi, hai cánh tay củ sen trắng nõn run rẩy trên nền đất bùn, cặp mông trần bĩu ra run rẩy vì sợ hãi.
Thập Hào trong lòng không ngừng cầu nguyện kết thúc nhanh chóng, một mặt tạo tư thế đứng đắn, cầu nguyện cho Quý Bảo Quân hài lòng.
Nếu chủ nhân đã không hài lòng, nô ɭệ bị đuổi trở về sẽ trở thành nô ɭệ hạ tiện công cộng của cả trung tâm huấn luyện, những ví dụ cô từng thấy đều vô cùng thảm hại.
"Roi thứ hai, kính trọng quê nhà!"
Với cây roi này, mông của Thập Hào từ trước ra sau vẽ nên một vòng cung thật lớn, cặp mông to đột ngột dựng đứng, sừng sững chấn động, đóa hoa trắng muốt mê người, tròn tròn hút hồn người khác.
Đùi gần như thẳng táp, thậm chí có thể nhìn thấy những ngọn đồi lớn màu trắng được bọc ở giữa chân, lên xuống theo sự co thắt của đùi.
"Hừ..." Thập Hào đau đớn rêи ɾỉ một tiếng, sau đó đáp: "Vâng, chủ nhân." Thanh âm run rẩy méo mó.
Trong góc là một ông lão tóc bạc trắng, đầu đầy bụi đất, lúc này cả mặt bóng loáng, ánh mắt dán chặt vào giữa hai chân của người phụ nữ, đôi môi khô khốc đang giãy giụa lên xuống, dường như ông ta đang nhanh nhảu lẩm bẩm điều gì đó, một tay đặt vào háng di chuyển tăng tốc, lưng ông ấy cong vào thẳng ra, sắc mặt càng trở nên méo mó.
Đột nhiên, ông ta thấp giọng kêu một tiếng, tay đặt ở đũng quần không nhúc nhích, nặng nề thở dốc, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
Người phụ nữ cách đó không xa nhìn thấy trợn mắt ngoác mồm, cực kỳ khinh bỉ, lén lút nhổ một ngụm nước miếng về phía trước, thấp giọng chửi: "Đồ con ranh, lại còn là con dâu, tôi thấy là thứ bần tiện dụ dỗ lão già!"
Vết roi này cùng vết roi trước đó chồng chéo, dưới bầu trời trong xanh, thật dâʍ đãиɠ vô cùng, nhìn đến nỗi trong lòng Quý Bảo Quân du͙© vọиɠ dâng trào, ước gì có thể rút quả cầu căng phồng dưới đũng quần ra.
Trong đầu Qúy Bảo Quân tràn ngập những ý nghĩ dâʍ ɖu͙©, giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đánh xong roi thứ ba, đem vào phòng, đυ. cho sướиɠ.
"Phạch..." Roi thứ ba đúng như đã hứa, mông của Thập Hào run lên, một roi này đánh vào đùi dưới mông, làn da non nớt trắng như tuyết trong nháy mắt trở nên sưng đỏ, tràn đầy da^ʍ mỹ.
Qúy Bảo Quân vừa hát vừa hét: "Roi thứ ba, kính trọng chồng!"
"Vâng, chủ nhân." Thập Hào giọng run run, thắt lưng buông xuống, cái mông đẩy lên, gót chân kiễng lên, đầu ngón chân thay nhau rời khỏi mặt đất, cặp mông thịt đỏ trắng bên trái bên phải lên xuống, xô đẩy chen lấn, như thể điều này có thể làm dịu cơn đau.
Qúy Bảo Quân nhặt xích sắt trên mặt đất lên, đưa Thập Hào vào phòng ngủ thoả mãn cơ thể bị du͙© vọиɠ đốt cháy, anh nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ tinh tế và ướt mọng nước này.