Thập Niên 80: Phấn Đấu Làm Giàu Sau Khi Trọng Sinh

Chương 23

Chị cả Tôn nói: "Không biết bệnh gì nữa, dù sao thì bây giờ đang nằm trên giường không dậy nổi, mẹ chồng em đang khóc lóc ở nhà đấy."

Dì Tiếu lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.

Văn Thanh vội vàng đỡ lấy: "Dì Tiếu, dì Tiếu, dì đừng hoảng hốt, trước tiên cứ dẫn con trai đến bệnh viên kiểm tra xem là bệnh gì đã, đúng bệnh hốt thuốc."

"Đúng, đúng, đúng, không được hoảng sợ." Dì Tiếu luôn miệng nói, nhưng đã mất đi lý trí rồi.

“Dì Tiếu, đừng nóng vội, đổi giày trước rồi cầm tiền đến huyện phía đông thuê một chiếc xe đạp, làm từng bước một, tiệm thì để cháu đến trông, bây giờ dì trở về đi.” Văn Thanh nhắc nhở.

Dì Tiếu cảm kích nhìn Văn Thanh một cái: “Văn Thanh…”

“Dì Tiếu, nhanh lên đi, trẻ con quan trọng, tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện khám.” Văn Thanh nói.

“Được được được.” Ngoài miệng dì Tiếu nói được nhưng vẫn bối rối không chịu nổi.

Cuối cùng vẫn là Văn Thanh ra tay giúp một tay mới thúc giục dì Tiếu đi được.

Dì Tiếu quay đầu liên tục nhìn Văn Thanh.

Văn Thanh liên tục nhấn mạnh: “Dì Tiếu, yên tâm đi, cháu sẽ coi chừng tiệm, chữa bệnh cho cục cưng mới quan trọng.”

“Được.”

Dì Tiếu gật đầu rồi vội vàng đi cùng chị cả Tôn.

Một mình Văn Thanh ở lại bận rộn trong tiệm, vốn là hai giờ rưỡi cô có thể tan làm, nhưng mà trong tiệm bận quá, cô đành phải tan làm buổi tối, trong lúc đó cảm giác được bên ngoài tiệm có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, khi cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài tiệm thì có một chiếc xe vận tải gào thét chạy qua.

Chẳng lẽ là Kỷ Ngạn Quân?

Không có khả năng, anh sẽ không nhìn mình, Văn Thanh không để ý nữa, tiếp tục làm quần áo.

Mãi cho đến bốn giờ rưỡi chiều, cô không thể tiếp tục đợi nữa, cô muốn đi đường lớn mua thức ăn, về nhà chậm mất nửa giờ, đi một mình ở trên đường đất lớn không an toàn.

Văn Thanh kiểm tra một lần, sau khi xác nhận an toàn không có tai họa ngầm, khóa lại cửa lớn tiệm may của dì Tiều, đi thành phố lớn mua chút bột mì, trứng gà, một cân thịt, ôm một túi lớn đi về nhà.

Mới vừa vào đường đất lớn, chỉ thấy Diêu Thế Linh và Văn Bằng vội vàng đi về hướng bên này.

“Chị cả, chị cả!” Văn Bằng ở xa xa phất tay hô hào.

Diêu Thế Linh thấy được Văn Thanh lập tức thở phào một hơi.

Văn Thanh bước lên phía trước hỏi: “Mẹ, Bằng Bằng, sao hai người lại tới đây?”

“Chị cả, hôm nay em tan học sớm, ở nhà làm bài tập, mẹ ra đồng trở về, nói hẳn là chị về nhà từ sớm rồi, nhưng thấy chị không về nhà, sợ chỉ xảy ra chuyện cho nên em và mẹ lập tức tới tìm chị.” Văn Bằng giải thích bla bla bla.

Văn Thanh cười, trong lòng ấm áp, đưa tay sờ sờ đầu Văn Bằng. Văn Bằng vẫn gầy như vậy.

Diêu Thế Linh nhận túi trong tay Văn Thanh, hỏi: “Sao hôm nay con về muộn như vậy?”

Văn Thanh và Diêu Thế Linh đi hướng về nhà, giải thích: “Con trai của dì Tiếu ngã bệnh, nói là nằm ở trên giường không xuống giường được, buổi chiều dì Tiếu lập tức trở về, con giúp trông tiệm thêm một lát.”

“Nghiêm trọng như vậy à.” Diêu Thế Linh kinh ngạc nói.

“Vâng, cũng không biết là bệnh gì, không biết có nặng lắm không.” Văn Thanh cũng lo lắng.

Khi ba mẹ con vừa nói vừa đi, họ nhanh chóng trở lại thôn Thủy Loan.

Nhìn thấy đồ vật Văn Thanh mua, Diêu Thế Linh lại cằn nhằn một hồi, Văn Thanh nghe vui vẻ, cô không sợ dùng tiền, chỉ cần người nhà ăn ngon uống ngon là được.

Nhất là Văn Bằng khi ăn món thịt gà trong thố sứ trắng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, cô cũng hạnh phúc theo.

Trời vừa rồi, chính là thời điểm Văn Thanh tăng ca làm giày, khác biệt chính là hôm nay Diêu Thế Linh cũng làm phụ, nhìn khắp thôn Thủy Loan không có người phụ nữ nào không biết làm giày, nhưng mà nếu bàn về đẹp mắt, mang thoải mái dễ chịu thì ngoại trừ Văn Thanh không còn người thứ hai.

Tay chân Diêu Thế Linh cũng nhanh, nhưng cũng như những người phụ nữ khác trong thôn Thủy Loan mà thôi, chỉ biết bắt tay vào làm, sẽ không sáng tạo cái mới. Văn Thanh ở bên cạnh chỉ đạo.

Đế giày, mặt giày, kiểu dáng, Văn Thanh đều làm xong cắt xong, vẽ xong, Diêu Thế Linh chỉ cần may đường kim mũi chỉ đều đều là được.

“Mẹ, cái nút thắt này đừng để ở đế giày, sau khi người bắt bẻ nhìn thấy thì sẽ không thích.”

“Vậy thì thắt ở chỗ nào? Cái này còn cần phải chú trọng à?”

“Thắt ở dưới lót đệm giày. Không chú trọng thì ai mà mua chứ mẹ.”

Hai mẹ con ngồi dưới ngọn đèn dầu, một người làm xong một đôi giày, sau khi Văn Thanh nộp tiền của mình lên, thúc giục Diêu Thế Linh đi ngủ.

Diêu Thế Linh cầm tám đồng tiền mà Văn Thanh đưa tới, trong lòng cảm thấy khó chịu, bà luôn cảm thấy thấy từ sau khi chú hai của Văn Thanh mất, không ai yêu thương Văn Thanh, Văn Thanh mới từng chút từng chút hiểu chuyện như vậy, hiểu chuyện khiến bà tự trách mình, Diêu Thế Linh nhịn không được giục một câu: “Văn Thanh, con đi ngủ sớm một chút.”