Thập Niên 80: Phấn Đấu Làm Giàu Sau Khi Trọng Sinh

Chương 5: Có công việc

Văn Lượng ngẩng đầu, giật mình mà nhìn Văn Thanh.

Diêu Thế Linh ngừng tay.

“Chị, chị lấy đâu ra nhiều tiền vậy?” Văn Bằng kinh ngạc hỏi.

Văn Thanh cười: “Chị bán váy bông.”

Diêu Thế Linh kinh ngạc không thôi, đây không phải chuyện Văn Thanh có thể làm ra.

“Cầm đi.” Văn Thanh tiến lên, kéo tay Văn Lượng qua, bỏ bốn đồng tiền vào trong tay cậu.

Văn Lượng không nhận, cậu vẫn luôn chán ghét Văn Thanh, Văn Thanh hàng năm đi theo chú học thói xấu, từ nhỏ đã thích đánh nhau, đã từng đánh bạn học cậu khóc oa oa kêu, bọn họ về sau đều không chơi với cậu. Văn Thanh không những không áy náy, càng lớn da mặt càng dày, toàn thôn đều biết cô thích Kỷ Ngạn Quân ở huyện thành, ba ngày thì hai ngày chạy đến huyện thành tìm Kỷ Ngạn Quân, trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cô không biết xấu hổ. Văn Lượng thực phản cảm.

“Văn Lượng, cầm đi.” Diêu Thế Linh bỗng nhiên mở miệng nói.

Trong lòng Văn Thanh xẹt qua một tia ấm áp.

Văn Lượng vẫn nắm chặt tay, sống chết không nhận tiền.

“Anh hai, anh cầm đi, là chị hai đưa, lại không phải người khác. Anh lại không nộp học phí, chủ nhiệm lớp anh liền đuổi anh ra ngoài.” Văn Bằng ở một bên khuyên.

Văn Lượng nhấp miệng, nắm chặt nắm tay, âm thầm phân cao thấp.

“Cầm đi, coi như cho em mượn, chờ em kiếm được tiền. Trả lại cho chị.” Văn Thanh cười nói.

Văn Thanh cười, đặc biệt ôn hòa, đặc biệt đẹp. Hoàn toàn không phải ngày thường trương dương ương ngạnh làm người ghét.

Văn Lượng hơi hơi động, giãy giụa trong chốc lát, bỗng chốc nhận tiền, ném xuống một câu: “Em sẽ trả lại.” Tiếp theo cũng không quay đầu lại, chạy ra sân.

“Anh hai, từ từ, chờ em.” Văn Bằng đuổi theo sau.

Văn Thanh xoay người nhìn Diêu Thế Linh.

Diêu Thế Linh đã khôi phục thái độ bình thường, tiếp tục giặt quần áo.

Văn Thanh tâm tính mẹ mình luôn luôn cao, cũng giống cô.

Cô một lần nữa đem bao tải xách lên, đi qua bên người Diêu Thế Linh, nghe được bà ấy nói: “Chờ mẹ đem lúa mạch bán, liền đem bốn đồng tiền trả cho con.”

“Được.” Văn Thanh đồng ý, sau đó lại thêm một câu: “Con không lấy tiền của Kỷ Ngạn Quân, tiền váy là chú để lại cho con, tổng cộng mười hai đồng tiền.”

“Đã biết.” Diêu Thế Linh nhàn nhạt mà nói, tiếp tục cúi đầu giặt đồ.

Văn Thanh trong lòng lại cao hứng, ẩn ẩn mà cảm thấy ngăn cách giữa mình và mẹ mỏng hơn một chút, động tác xách theo bao tải cũng nhẹ nhàng rất nhiều.

Cô đem bột mì đổ vào lu mì, gạo vào lu gạo, dầu ở chỗ dầu, các loại đồ vật bày biện ổn thoả, cô bắt đầu rửa thịt, cô mua thịt nhiều mỡ, cắt bỏ một tầng thịt mỡ, đặt ở trong nồi rán ra mỡ, rót vào trong chén, ngưng tụ thành mỡ, cất lại về sau dùng xào rau.

Văn Thanh đang ép mỡ, Diêu Thế Linh tiến vào, hỏi: “Con mua thịt làm gì?” Phải biết rằng, ở thời đại này ở Thủy Loan thôn, ăn chút thức ăn mặn đều phải chờ cuối năm, hôm 30 ăn một chút, còn không thể ăn hết, giữ lại một chút đến mùng một ăn.

“Mua thịt ăn ạ.” Văn Thanh nói.

Diêu Thế Linh nhìn trong phòng bếp có bột mì có dầu lại có thịt, đau lòng không thôi: “Này xài hết bao nhiêu tiền?”

Văn Thanh thấy Diêu Thế Linh cùng mình nói chuyện, đã không phải giọng tức giận lúc trước, mừng thầm không thôi, xem ra mẹ vẫn rất yêu thương con gái mình, lâu ngày, cô nhất định có thể làm bọn họ thay đổi cách nhìn về mình.

“Không tốn nhiều, cũng chỉ ba bốn đồng tiền.” Văn Thanh nói.

Diêu Thế Linh lập tức nhíu mày.

Văn Thanh nhanh nói: “Mẹ, con có một chuyện cùng mẹ nói.”

Diêu Thế Linh nhìn chằm chằm thịt hỏi: “Chuyện gì?”

“Huyện thành có cái cửa hàng may vá tên là dì Tiêu, con lúc trước đi trong tiệm vài lần, dì Tiêu làm ăn tốt, muốn con đi giúp đỡ, mỗi tháng cho con tiền công, lần này cái váy kia cũng là bà ấy mua, cho nên, con muốn từ ngày mai bắt đầu, mỗi ngày đi trong tiệm giúp đỡ, cũng kiếm ít tiền.” Văn Thanh bình tĩnh mà nói.

Diêu Thế Linh nhìn Văn Thanh, giống như chưa từng quen hiểu biết về Văn Thanh, cái nha đầu này từ lúc sinh ra, miệng sẽ nói ngọt, dỗ chú cô vui vẻ không thôi, cả ngày mang theo cô chơi, chú cô từng là côn đồ, từng ngồi tù, trong nhà cũng nghèo cưới không được vợ, coi Văn Thanh như con gái, Văn Thanh mặc, học phí đều là chú đưa.

Số ngày Văn Thanh chân chính ở bên cạnh Diêu Thế Linh có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngày hôm qua cô nói lời đại nghịch bất đạo, bà đánh cô, trong lòng áy náy, lại không biết mở miệng như thế nào, giờ phút này cũng chỉ hỏi: “Có thể tin được không? Sẽ không gạt con chứ? Nếu không, ngày mai mẹ cùng con đi xem.”

“Đáng tin cậy, mẹ, mẹ xem, học phí Lượng Lượng, còn có chỗ này, mì, thịt, dầu đều là dì Dì Tiêu đưa tiền, cửa hàng dì ấy đã mở mấy năm, sẽ không gạt người.” Chỉ cần hỏi thăm là biết, dì Tiêu còn mở xưởng quần áo, thành bà chủ, kiếm không ít.

“Vậy được, con thích con nguyện ý, thì đi đi. Nhưng là huyện thành…” Diêu Thế Linh nghĩ tới Kỷ Ngạn Quân.

Văn Thanh căn bản không nghĩ tới Kỷ Ngạn Quân, cho rằng Diêu Thế Linh nghĩ chính là huyện thành xa, vì thế nói: “Huyện thành cách Thủy Loan thôn không xa, con đi nhanh, nửa giờ đã đến. Buổi tối tan làm, trời còn chưa tối con đã về.”

Diêu Thế Linh trước nay không nghĩ tới, có một ngày con gái mình, sẽ trở thành người như hiện tại, trong lòng cảm động, gật đầu nói: “Tốt, tốt, tốt.”

Văn Thanh trong lòng ấm áp, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Chờ Văn Lượng cùng Văn Bằng tan học khi trở về, ở trong sân đã ngửi thấy mùi thịt, thèm nhỏ dãi.

Văn Lượng sửng sốt.

Văn Bằng xông thẳng đến phòng bếp, hưng phấn mà hỏi: “Mẹ, đêm nay nhà ta ăn thịt sao?”

“Ừm.” Diêu Thế Linh đang thêm củi nhóm lửa, Văn Thanh nấu.

Vừa nghe có thịt, nước miếng Văn Bằng đều chảy ra, không cần phải nói tự mình chạy đi rửa tay.

Văn Lượng đi vào, sắc mặt khó coi, thấy trong phòng bếp có thịt có đồ ăn còn có bột mì, trên mặt cực không cao hứng, quay đầu liền vào nhà chính.

Văn Thanh nhìn về phía Diêu Thế Linh, Diêu Thế Linh nói: “Thằng bé giống ba con, nhìn tiêu tiền liền đau lòng.”

Văn Thanh cười cười, càng ngày càng có cảm giác gia đình.

Văn Thanh làm thịt kho củ cải, cải trắng là thích hợp nhất lại rẻ, thịt lại có lạc có mỡ thích hợp, hành, muối, nước tương chờ thêm gia vị, thơm nức thơm nức.

“Có thịt ăn, có thịt ăn!” Văn Bằng cao hứng hô lên.

Diêu Thế Linh che miệng cậu lại: “Đừng hô loạn, tự mình biết là được.”

Văn Bằng gật gật đầu, bảo đảm không hô.

Diêu Thế Linh buông Văn Bằng ra, dọn bàn ăn, vào nhà chính, sau đó đem thịt kho củ cải, màn thầu trắng lên nhà chính, đóng cổng lại, bảo Văn Thanh, Văn Lượng, Văn Bằng đều vào nhà chính cửa mở ăn.

Văn Lượng, Văn Bằng đối với việc này tập mãi thành thói quen.

Văn Thanh cũng hiểu, Văn gia có quá nhiều lời phán xét, vốn dĩ đã nghèo không có gì ăn, lại ăn thịt, không biết bị hàng xóm nói thành bộ dáng gì, truyền ra về sau Văn Lượng Văn Bằng cưới vợ như thế nào.

“Mẹ, mẹ cũng ăn, thịt này đặc biệt ngon.” Văn Bằng vừa nhai vừa gắp cho Diêu Thế Linh một miếng thịt, cái miệng nhỏ cắn một chút, có chút luyến tiếc ăn.

Diêu Thế Linh cười: “Ăn ngon thì con ăn đi.” Tiếp theo lại kẹp một khối cấp Văn Lượng, Văn Lượng tuy rằng như ông cụ non, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa trẻ, thường xuyên ăn không ngon uống không tốt, giờ phút này đột nhiên thấy thịt, cũng thèm ăn, không có cự tuyệt.

Văn Thanh gắp một khối cho Diêu Thế Linh: “Mẹ, mẹ đừng chỉ lo hai đứa nó, mẹ cũng ăn.”

“Được.” Diêu Thế Linh cũng gắp cho Văn Thanh một khối.

Một bữa cơm chiều phong phú hoà thuận vui vẻ, cho đến khi Văn Thanh nằm ở trên giường mình, vẫn còn dư vị, hôm nay như là nằm mơ.

Cô đã chết, biến thành quỷ hồn.

Cô trọng sinh, trở về năm 17 tuổi.

Dùng thời gian một ngày, kéo quan hệ giữa mình cùng người nhà.



Văn Thanh chưa bao giờ cảm thấy có thành tựu như thế, đó đều là cô làm, tuy rằng bé nhỏ không đáng kể, nhưng cũng đủ làm cô có tin tưởng đối mặt với những việc tiếp theo, hơn nữa thay đổi vận mệnh chính mình, đối người nhà tốt một chút.

Còn Kỷ Ngạn Quân, cô chuẩn bị đem người này quên mất, tìm thời gian từ hôn.

Chỉ là, việc cấp bách là giải quyết vấn đề sinh tồn.

Sáng sớm hôm sau.

Văn Thanh ăn cơm sáng, liền xách theo túi ngày hôm qua đi huyện thành.

Trước khi đi được hỏi: “Giữa trưa con trở về ăn cơm không?”

“Không được, buổi tối con về.”

“Được.” Diêu Thế Linh gật đầu: “Về sớm một chút.”

“Vâng.”

Văn Thanh mới ra khỏi thôn, lại khiến cho một trận dư luận.

“Xem, Văn Thanh lại đi huyện thành.”

“Chậc chậc chậc, đi thật là chăm chỉ, mỗi ngày đều đi.”

“Diêu Thế Linh không nói gì sao? Cho không con gái không đáng giá tiền, này còn đòi gả cho Kỷ Ngạn Quân, thanh danh đều huỷ hoại.”

“Lần trước người nhà mẹ đẻ tôi bên kia, đi huyện thành mua vải, nhìn thấy Văn Thanh giữa đường cái đuổi theo một người đàn ông, nghe nói đó chính là Kỷ Ngạn Quân.”

“Thật á, Văn Thanh sao một chút cũng không e lệ, này nếu là Kỷ gia không cưới cô ta, tôi phỏng chừng cô ta thật sự liền gả không được.”

“Đúng đó, đúng là.”

“…”

Lần này Văn Thanh không nghe được đồn đãi vớ vẩn, bước chân rất nhanh, theo đường lớn, tới huyện thành thẳng đến cửa hàng may vá dì Tiêu.

Dì Tiêu vừa thấy cô tới liền vui vẻ đến không được: “Văn Thanh, Văn Thanh, cháu đã đến rồi, dì đang chờ cháu đó.”

“Dì Tiêu buổi sáng tốt lành.”

“Được được, cháu buổi sáng ăn cơm chưa? Dì có hai cái bánh bao thịt, cháu cầm đi ăn đi"

" Không cần không cần, cháu đã ăn ở nhà rồi mới đến đây.” Văn Thanh trả lời.

Dì Tiêu cười: “Cho nên, cháu chính là trực tiếp tới giúp dì, cháu đứa nhỏ này a, thật là thẳng thắn.” Nói dì Tiêu liền cầm một quyển sổ đưa lại đây: “Như thế nào, chuyện dì nói để cháu lại đây làm việc, cháy suy nghĩ như thế nào?”

Văn Thanh trầm mặc trong chốc lát, nói: “Có thể.”

Dì Tiêu lập tức đại hỉ: “Thật sự?”

Văn Thanh gật đầu: “Nhưng mà cháu có điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Văn Thanh nhìn dì Tiêu nói: “Cháu ở trong tiệm bán giày.”

“Cái gì? Bán giày?” Dì Tiêu kinh ngạc, ngay sau đó mặt lộ vẻ khó xử: “Dì nơi này là bán quần áo, để cháu tới hỗ trợ, cho cháu tiền công, cháu ở chỗ này bán giày, không thích hợp?”

Văn Thanh cũng không bởi vì Dì Tiêu cự tuyệt mà xấu hổ, tức giận hoặc là khác, mà là nhìn quanh trong tiệm, váy bông hôm qua có ở đây, giày xăng đan cũng có, cười cười hỏi: “Dì Tiêu, quần áo đi với giày, chẳng lẽ không phải thích hợp nhất sao?”

Dì Tiêu nghẹn lời.

Đúng lúc này, đi vào trong tiệm một cô gái trẻ. Tới chỗ này mua vải làm quần áo phiền toái Dì Tiêu làm đồ cho, sau đó trả công. Vừa vào tiệm đã nhìn chúng đồ hôm qua Văn Thanh bán.

Nhìn cô gái trẻ hào hứng hỏi Dì Tiêu:

“Váy này là đồ trong tiệm sao? Sao chưa từng thấy qua? Bao nhiêu tiền thế? Nhà cháu còn có vải, cho dì một khối tiền công, có thể làm cho ta một bộ không?”

“Giày này cũng đẹp.”

“Dì, giày này cùng váy là giống nhau.”

“Dì Tiêu, đây đều là trong tiệm dì sao? Sao đều giấu đi không mang cho cháu nhìn sớn, sợ người ta không có tiền sao? Cháu nói cho dì, chồng cháu cùng anh em làm thương nhân, không thiếu tiền mua quần áo.”

“…”

Dì Tiêu bị hỏi rất là bất đắc dĩ, tự mình làm mấy năm quần áo, còn so ra kém tay nghề tiểu nha đầu Văn Thanh này, nghĩ lại mình làm đều là kiểu áo Tôn Trung Sơn, áo khoác, áo bông lớn, quần dài, nhiều năm đều là như thế này, đâu giống Văn Thanh, đầu óc linh hoạt, sẽ chọn vải đẹp làm lại đẹp.

Vì thế, căng da đầu nói: “Là trong tiệm dì, có thể được..”

Quay đầu lại, nhỏ giọng nói Văn Thanh: “Bán giày có thể, một đôi giày dì cho cháu ba mao tiền, còn phải giúp dì bán quần áo.”

Văn Thanh cười