Giữa tháng sáu, thời tiết nóng bức.
Thôn Thủy Loan trồng một loạt cây hòe, tốp năm tốp ba mà ngồi vây quanh không ít người, bọn họ quần áo mộc mạc đơn sắc, nói bát quái.
“Mọi người nghe nói gì chưa? Văn Thanh phải gả đến huyện thành!”
“Nghe nói, nhị thúc Văn Thanh trước khi chết, bắt được cháu rể vàng Kỷ Ngạn Quân.”
“Văn Thanh thật đúng là mệnh tốt, tính tình kém như vậy, thích đánh nhau, thích trưng diện, cả thôn đều không có một ai như vậy, trong nhà lại nghèo không có gì ăn, tự nhiên có thể gả đến huyện thành, thật là không biết cầu phúc ở toà miếu nào .”
“Nghèo? Bà nói giỡn sao, Văn gia chính là muốn xoay người, biến thành người giàu có.”
“Cũng đúng thôi, nghe nói Kỷ gia lão có tiền, vạn nguyên hộ!”
“Vạn nguyên hộ? Hừ, chuyện này nói không phải chứ nhỡ Kỷ gia bên kia không cần Văn Thanh, không phải cao hứng một hồi sao. Nói nữa, Văn Thanh cái đức hạnh gì, sau khi nghe ngóng chẳng phải sẽ biết. Ai nguyện ý cưới cô ta!”
“…”
Văn Thanh biến thành hồn một ngày.
Một khắc trước khi cô chết ở trước mặt Kỷ Ngạn Quân, nhìn Kỷ Ngạn Quân ôm thân thể của cô áy náy mà nói xin lỗi, sau một khắc cô liền mất khống chế như lọt vào trong sương mù phiêu đãng. Giờ phút này ở chỗ này nghe góc tường.
Không phải thế kỷ 21, mà là nơi cô từng sống thập niên 80 thôn Thủy Loan thôn, quang minh chính đại mà nghe, chẳng lẽ chính là trời cao nhân từ, sau khi chết để nhân loại đi gặp cuộc đời chính mình sao?
Thì ra, cô ở trong mắt người trong thôn là cái dạng này, tính tình kém, thích đánh nhau, thích trưng diện, hơn nữa cả thôn không một ai giống cô.
“Hô” một trận gió thổi tới. Văn Thanh không khống chế được chính mình, cơ thể theo gió phiêu lãng, lại phiêu lãng hồi lâu, vừa dừng ở hàng rào tre trong viện nhà mình, nhìn thấy đó là mình lúc 17 tuổi đang cùng mẫu thân Diêu Thế Linh cãi nhau.
“Văn Thanh, con lại mua váy mới?” Diêu Thế Linh từ đông phòng ra, trong tay cầm một cái váy hoa vải bông.
“Không phải mua, con tự mình làm.” Tiểu Văn Thanh đang ngồi ở ghế gỗ, cúi đầu sửa giày bôi keo.
“Tự mình làm? Vải này từ đâu ra?” Diêu Thế Linh vuốt vải hỏi.
Tiểu Văn Thanh cũng không ngẩng đầu lên: “Vải là con mua.”
“Con mua? Con từ đâu có tiền?” Diêu Thế Linh hỏi.
Hỏi hỏi hỏi, lại hỏi, chuyện gì đều hỏi hỏi hỏi, có phiền hay không!
Tiểu Văn Thanh không cao hứng, cúi đầu dùng sức cắt giày, như là đang âm thầm phân cao thấp, nhấp miệng không lên tiếng.
Diêu Thế Linh bỗng nhiên ý thức được cái gì, hỏi: “Văn Thanh, con không phải là dùng tiền của Kỷ Ngạn Quân chứ?”
“Không có.” Tiểu Văn Thanh trả lời cứng rắn.
“Không có? Con đừng gạt ta, vải này, dây thun này, còn có đường may vừa thấy chính là máy may, ít cũng phải mười khối Tiền, con đâu ra nhiều tiền như vậy…”
“Phanh” một tiếng, Tiểu Văn Thanh ném kéo lên trên bàn, bỗng chốc đứng lên, duỗi tay đoạt lại váy: “Nói không có chính là không có, mẹ không tin con!”
“Quỷ mới tin đó, con là con gái của mẹ, mẹ còn không biết con? Văn Thanh, mẹ nói cho con, con không cần tiêu tiền của Kỷ Ngạn Quân, hôn sự hai đứa mẹ sẽ không đồng ý.” Diêu Thế Linh tỏ thái độ.
Tiểu Văn Thanh lập tức không cao hứng: “Mẹ dựa vào cái gì không đồng ý?”
“Dựa vào mẹ là người sinh ra con, nuôi lớn con, dựa vào Kỷ Ngạn Quân không phải thiệt tình muốn cưới con, dựa vào nhà cậu ta có tiền nhà ta nghèo, dựa vào mẹ nó mắt cao hơn đầu, chướng mắt con chướng mắt nhà ta.” Diêu Thế Linh chỉ vào Tiểu Văn Thanh: “Văn Thanh, con suy nghĩ một chút, qua mấy ngày đi từ hôn đi.”
Từ hôn?
Tiểu Văn Thanh tức giận, giương nanh múa vuốt, cất cao thanh âm: “Con không từ, người con gả chính là anh ấy, lại không phải mẹ người ta! Con quản mẹ người ta làm gì!” Tiểu Văn Thanh trừng mắt Diêu Thế Linh, chất vấn: “Mẹ, mẹ là mẹ ruột con sao? Không muốn co gả đến chỗ tốt, muốn con gả gần, có phải con gả cho lão goá vợ thôn đông mẹ mới vui vẻ?”
“Con nói bậy gì đó!” Diêu Thế Linh tức đôi tay phát run.
Tiểu Văn Thanh nói chuyện quá đả thương người, Văn Thanh nghĩ muốn đi lên ngăn cản, không cần lấy lời nói thương tổn mẹ mình. Chính là khi cô định nhào lên kết quả là, giống như không khí, xuyên qua người tiểu Văn Thanh, cô thiếu chút nữa đã quên chính mình là một hồn. Cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Văn Thanh, lúc này mình, cũng chính là Tiểu Văn Thanh, bởi vì cha qua đời, người trong thôn đồn đãi vớ vẩn nói Diêu Thế Linh không thích con của cha cô, hơn nữa Diêu Thế Linh đối xử cô lại khắc nghiệt, cô ở trong lòng vẫn luôn trách việc của cha ở trên người Diêu Thế Linh.
Đặc biệt là đời trước, Diêu Thế Linh cực lực phản đối hôn sự của cô, làm cô chán ghét Diêu Thế Linh tới cực điểm. Mãi cho đến khi cô sinh bệnh, sinh non không có chỗ nào dựa vào, chỉ có Diêu Thế Linh, yên lặng canh giữ ở bên người cô chăm sóc cô, cô mới biết được mình sai rồi, rất rất sai.
Chỉ là, hiện tại Tiểu Văn Thanh cũng không để tâm Diêu Thế Linh.
“Con nói bậy? Mẹ, đừng cho là con không biết mẹ có chủ ý gì, mẹ cùng mẹ Lục Nga giống nhau trọng nam khinh nữ, nuôi con gái chính là để làm việc kiếm tiền, cho con trai cưới vợ! Mẹ chính là ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ cho mình, cha chính là bị mẹ hại chết! Chính là bị mẹ hại chết!”
“Con…” Diêu Thế Linh rốt cuộc nhịn không được, giơ tay lên.
Văn Thanh nhớ rõ, lúc trước chính là bởi vì một cái tát như vậy, hoàn toàn làm quan hệ giữa cô và mẹ tan vỡ, từ nay về sau cô phản nghịch mà đi theo đường không thể quay đầu.
“Không cần, đừng đánh!” Văn Thanh nôn nóng mà kêu, ra sức tiến lên, ý đồ ngăn cản cái tát xảy ra.
Đột nhiên, cô cảm thấy trước mắt trắng xoá, chỉ nghe “Bang” một cái thanh thúy tiếng vang, tức khắc cảm thấy má trái nóng rát đau.
Diêu Thế Linh khϊếp sợ mà nhìn Văn Thanh, hốc mắt dần dần đỏ bừng, bà đánh Văn Thanh, lần đầu tiên đánh Văn Thanh…
Văn Thanh kinh ngạc mà nhìn Diêu Thế Linh, đôi mắt cũng dần dần đỏ bừng, cô cảm giác được đau, rõ ràng chính là đau…