Cho nên thân thích trong nhà chiếm đoạt tài sản, ngay cả căn nhà duy nhất cũng bị vợ chồng cô ba tu hú chiếm tổ chim khách, bị đuổi ra ngoài.
Ngược lại, trong nhà Phùng Nghiên Lệ giống như có thần tài trợ giúp, trong nhà càng ngày càng phát đạt, có quý nhân phù trợ, vận thế một đường nước lên thì thuyền lên.
Phùng Nghiên Lệ cứ như bật chế độ hack vậy, từ một nữ sinh mập mạp đen nhẻm, trở nên vừa trắng trẻo vừa xinh đẹp, quả thực giống như hai người khác nhau.
Thậm chí còn đính hôn với một công tử hào môn thế gia, còn tổ chứ hôn lễ vô cùng sang trọng xa hoa, ở trên tivi cũng có thể nhìn thấy hôn lễ phô trương của bọn họ.
Mà vận xui của Trì Thư Nhan còn chưa dứt, đi ra ngoài giẫm phải phân chó, tìm việc làm ngay cả nhân viên phục vụ bình thường nhất không cần bằng cấp cũng khó, bình thường đều làm chưa tới nửa tháng, thường xuyên đυ.ng phải những vị khách cực phẩm, bị làm khó dễ bị nhục nhã các kiểu.
Nhưng vì để tồn tại, cô chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm một công việc khác.
Ngay cả làm nhân viên dọn dẹp nhà vệ sinh, nhân viên lao công dọn dẹp đường phố, công nhân bảo vệ môi trường, cô đều đi làm, nhưng mặc kệ cô có cố gắng chịu khổ như thế nào, tính cách mạnh mẽ đến đâu, thì trong công việc, không quá nửa tháng cô sẽ vô cớ bị người ta xa thải.
Cuối cùng lưu lạc thành một đứa trẻ lang thang, ngủ trên đường phố.
May mắn là mạng của cô chưa đến đường cùng, sư phụ nhặt cô trở về, nói rõ tướng mạo của cô có chút kỳ quái, rõ ràng nhìn qua là tướng mạo của một người từ khi sinh ra đã có phúc trạch thâm hậu, đại phú đại quý, làm sao có thể lưu lạc thành bộ dáng cơ khổ không nơi nương tựa như thế này.
Bà ấy giúp cô tính toán thật kỹ, mới phát hiện cô bị người ta cưỡng ép ‘mượn vận’. May mắn là phát hiện kịp thời, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Trì Thư Nhan nhớ lại hành động của Phùng Nghiên Lệ, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vài phần lệ khí khát máu, trong mắt tất cả đều là vẻ thống hận.
Cho dù kiếp trước cô dựa vào những thứ sư phụ đã dạy cho cô, trả thù vô cùng hung bạo, nhưng khi đó người ba coi cô như trân bảo đã không còn nữa.
Tất cả mọi chuyện đều đã từng phát sinh, hơn nữa kế tiếp nếu Phùng Nghiên Lệ biết mệnh cách cùng vận thế của cô, khẳng định là sẽ không hết hy vọng.
Trì Thư Nhan gần như đã đem bìa giấy cứng của quyển sổ ghi chép siết chặt đến có chút vặn vẹo, đôi mắt đỏ bừng, cô đã sớm không còn là cô nữ sinh đơn thuần thiện lương, yếu đuối tự ti kia nữa rồi.
Hiện tại đã biến thành người có thù tất báo, ăn miếng trả miếng trả miếng, dám can đảm uy hϊếp đến cô và người nhà của cô, thì cô nhất định là Phật cản gϊếŧ Phật, thần cản gϊếŧ thần.
Dù đuổi đến chân trời góc bể, cũng phải bắt tất cả những người đã làm tổn thương cô từng người từng người một, chém thành muôn mảnh.
‘Phanh phanh’ tiếng gõ cửa dồn dập, Trì Thư Nhan bị tiếng gõ cửa này cắt đứt mạch suy nghĩ.
Người gõ cửa chắc thấy lâu không có người mở cửa, có chút không kiên nhẫn, cho nên dùng chân đạp vào cửa vang lên tiếng rầm rầm: "Trì Thư Nhan, mày đi ra cho tao."
Người nói chuyện là con gái lớn Cao Linh Tuyết của cô ba Trì Quế Hoa.