Lời Nguyền Của Ác Nữ

Chương 18: Tập 18: Đối Mặt Với Sự Phản Đối

Giáo sư nhìn vào mắt ba của Trần Linh và nói:

Tôi không nói điêu. Tôi không bỏ mặc con gái tôi. Tôi không để cho con gái tôi rơi vào bẫy của kẻ xấu. Tôi không để cho con gái tôi đi vào con đường cùng. Tôi chỉ muốn cho con gái tôi được sống theo ý muốn của mình. Tôi chỉ muốn cho con gái tôi được yêu thương và được yêu thương. Tôi chỉ muốn cho con gái tôi được hạnh phúc.

Ba của Trần Linh không chịu được lời nói của giáo sư. Ông nói với giáo sư:

Ông đang mơ mộng à? Ông đang sống trong thế giới ảo à? Ông đang sống trong thế kỷ nào à? Ông có biết chúng ta đang sống trong xã hội hiện đại, văn minh và tiến bộ không? Ông có biết chúng ta đang sống trong một quốc gia có pháp luật, trật tự và đạo đức không? Ông có biết chúng ta đang sống trong một gia đình có truyền thống, danh dự và tự hào không?

Ông nói với ba của Trần Linh:

Tôi biết tất cả những điều ông nói. Tôi biết chúng ta đang sống trong xã hội hiện đại, văn minh và tiến bộ. Tôi biết chúng ta đang sống trong một quốc gia có pháp luật, trật tự và đạo đức. Tôi biết chúng ta đang sống trong một gia đình có truyền thống, danh dự và tự hào. Nhưng tôi cũng biết rằng xã hội hiện đại, văn minh và tiến bộ không phải là xã hội bó hẹp, cố chấp và lạc hậu. Tôi cũng biết rằng pháp luật, trật tự và đạo đức không phải là pháp luật, trật tự và đạo đức bất công, áp bức và ngược đãi. Tôi cũng biết rằng truyền thống, danh dự và tự hào không phải là truyền thống, danh dự và tự hào cổ hủ, ích kỷ và ngạo mạn.

Ba của Trần Linh không tin vào lời nói của giáo sư. Ông nói với giáo sư:

Ông đang nói nhảm gì thế? Ông đang lật ngược sự thật à? Ông đang xuyên tạc lịch sử à? Ông có biết rằng tình yêu đồng tính là một tội lỗi trước pháp luật, trước xã hội và trước gia đình không? Ông có biết rằng tình yêu đồng tính là một bệnh tâm lý cần được chữa trị không? Ông có biết rằng tình yêu đồng tính là một điều gây ghét bỏ và khinh miệt không?

Ông nói với ba của Trần Linh:

Tôi không nói nhảm. Tôi không lật ngược sự thật. Tôi không xuyên tạc lịch sử. Tôi chỉ nói theo lẽ phải và theo trái tim của mình. Tôi không biết rằng tình yêu đồng tính là một tội lỗi trước pháp luật, trước xã hội và trước gia đình. Tôi không biết rằng tình yêu đồng tính là một bệnh tâm lý cần được chữa trị. Tôi không biết rằng tình yêu đồng tính là một điều gây ghét bỏ và khinh miệt. Nhưng tôi biết rằng tình yêu đồng tính là một tình yêu chân thành và đẹp đẽ giữa hai con người. Tôi biết rằng tình yêu đồng tính là một quyền tự nhiên và cơ bản của con người. Tôi biết rằng tình yêu đồng tính là một điều gây kính trọng và ngưỡng mộ.

Ba của Trần Linh không chịu được lời nói của giáo sư. Ông nói với giáo sư:

Ông đang điên à? Ông đang mù à? Ông đang ngu à? Ông có thấy rằng con gái ông và con gái tôi đang làm gì không? Ông có thấy rằng họ đang vi phạm pháp luật, xã hội và gia đình không? Ông có thấy rằng họ đang làm nhục chính bản thân họ không?

Ông nói với ba của Trần Linh:

Tôi không điên. Tôi không mù. Tôi không ngu. Tôi có thấy rằng con gái tôi và con gái ông đang làm gì. Tôi có thấy rằng họ đang yêu nhau. Tôi có thấy rằng họ đang hạnh phúc. Tôi có thấy rằng họ đang tự hào về bản thân họ.

Ba của Trần Linh không tin vào lời nói của giáo sư. Ông nói với giáo sư:

Ông đang nói ngược đời à? Ông đang nói trái sự thật à? Ông đang nói trái lẽ phải à? Ông có biết rằng con gái ông và con gái tôi đang làm điều gì không? Ông có biết rằng họ đang phạm tội không? Ông có biết rằng họ đang bị xã hội khinh bỉ không? Ông có biết rằng họ đang bị gia đình ghét bỏ không?

Ông nói với ba của Trần Linh:

Tôi không nói ngược đời. Tôi không nói trái sự thật. Tôi không nói trái lẽ phải. Tôi biết rằng con gái tôi và con gái ông đang làm điều gì. Tôi biết rằng họ không phạm tội. Tôi biết rằng họ không bị xã hội khinh bỉ. Tôi biết rằng họ không bị gia đình ghét bỏ. Tôi biết rằng họ chỉ bị ông khinh bỉ và ghét bỏ.

Ba của Trần Linh không chấp nhận lời nói của giáo sư. Ông nói với giáo sư:

Ông đang coi thường tôi à? Ông đang xem nhẹ tôi à? Ông đang chống đối tôi à? Ông có biết rằng tôi là ba của con gái ông không? Ông có biết rằng tôi là người có quyền quyết định cuộc sống của con gái ông không? Ông có biết rằng tôi là người có thể làm cho con gái ông hạnh phúc hay khổ sở không?