“Chu Chính Ngạn! Anh làm gì vậy? Chút nữa tôi còn có lớp!” Du Thanh Ý lên án hành vi xấu xa của người đàn ông.
Chu Chính Ngạn liền cho cậu một nụ hôn sâu, “Cứ ngậm như vậy lên lớp đi.”
Du Thanh Ý đẩy khuôn mặt người đàn ông ra, “Sao có thể được, sẽ chảy ra ngoài mất!”
Người đàn ông lấy ra một nút bịt hậu môn kích cở nhỏ hơn dươиɠ ѵậŧ hắn đút vào huyệt đông thanh niên: “Như thế này sẽ không chảy ra được.”
“Nhưng mà…..như vậy rất khó chịu.” chẳng những không được thoải mái cậu còn muốn cọ xát đạo cụ trong tiểu huyệt nhưng cậu không thể làm vậy được nó chỉ khiến cậu thêm ngứa ngáy càng làm cậu chịu khổ hơn mà thôi.
“Chu Chính Ngạn, lấy nó ra đi.” Giọng nói Du Thanh Ý nũng niệu cố gắng thuyết phục người đàn ông thay đổi chủ ý.
“Bảo bối ngoan, chịu đựng như vậy chút đi, ở đây không có chổ nào có thể rữa sạch được, tối về anh sẽ giúp em lấy ra.”
Du Thanh Ý không dám tự ý lấy nó ra cậu sợ sau khi lấy ra chất lỏng bên trong nhất định sẽ chảy ra lênh láng lúc đó muốn dọn dẹp càng khó khắn hơn, cậu chỉ có thể ủ rũ mặc quần áo vào.
Hai cánh mông sưng to do bị Chu Chính Ngạn đánh phải mất một lúc mới có thể mặc quần vào. Nhưng mông nhô lên bất thường nhìn vào trông rất kỳ lạ.
“Chu Chính Ngạn, anh nhìn xem này.” Nói rồi quay cái mông căng của mình về hướng người đàn ông.
Quyến rũ như vậy làm sao người đàn ông có thể chịu được, hắn liền sờ mó hai cái, cánh mông đầy đặn, cảm giác thật tốt.
“Anh làm gì vậy?” Du Thanh Ý đen mặt hỏi.
Hắn liền cười cười, đưa quần của mình cho cậu: “Em mặc quần của anh đi.”
Thanh niên lấy quần của hắn ướm vào thân hình thon gầy của mình, cậu không thể mặc được người đàn ông cao hơn cậu rất nhiều quần hắn dài một đoạn so với chân cậu.
Người đàn ông thấy vậy cũng không ép cậu: “Em chờ chút, anh sẽ gọi người mang đến.” vừa dứt lời hắn liền cằm di động lên gọi đi một cuộc. Sau khi cúp điện thoại hắn ta phát hiện Du Thanh Ý đang nhìn mình với ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Làm sao vậy?” người đàn ông nghiên người hôn lên khoé miệng thanh niên.
“Anh là cậu của Giang Thiếu Thành, nếu vậy……?” vậy chẳng phải đây là người thừa kế của Chu thị?
Du Thanh Ý từng nghe nói mẹ của Giang Thiếu Thành chính là con gái nhà họ Chu mà nhà họ Chu ở thành phố này có địa vị không bình thường, dòng họ này bắt nguồn là quan chức lúc xưa nhưng dần dần bị suy tàn. Đến thời ông cố và ông nội của Chu Chính Ngạn mới trỗi dậy lần nữa. Người ta đồn rằng ông cố của anh là người trong quân đội sau này lại hi sinh vì nước, đến thời ông nội mới bắt đầu chuyển sang kinh doanh, từ đó tập đoàn nhà họ Chu ra đời.
Cho dù Chu Chính Ngạn không phải người thừa kế Chu gia chỉ cần có quan hệ với nhà họ Chu thì cậu cũng tuyệt đối không thể trèo cao.
Chu Chính Ngạn gật gật đầu: “Em nghĩ không sai, anh là cậu ruột duy nhất của Giang Thiếu Thành, cũng là người thừa kế Chu gia.”
Ngón tay hắn vuốt ve gương mặt Du Thanh Ý “Em không cần sợ hãi, anh cũng như em vậy không phải là quái vật.”
Mặc dù người đàn ông nói vậy nhưng Du Thanh Ý nhất thời vẫn không thể chấp nhận được nếu Chu Chính Ngạn sống trong một gia đình bình thường thì họ có thể ở bên nhau. Nhưng hiện tại làm sao được đây, Chu Chính Ngạn không thể không có con mà cậu thì không sinh được.
Chu Chính Ngạn không biết cậu đang nghĩ gì, hắn cúi đầu nhìn đôi chân vừa thằng vừa thon của cậu, chân đàn ông cũng có thể đẹp như vậy sao? Người đàn ông không nhịn được đưa tay vuốt ve.
“Thanh Ý, anh lại cứng rồi.” mũi người đàn ông cọ cọ mũi cậu, hơi thở đan xen. Du Thanh Ý vô thức nhắm chặt mắt chờ đón nụ hôn từ hắn nhưng Chu Chính Ngạn vẫn dính chặt cậu như vậy, không có ý định hôn.
Một lúc sau người đàn ông mới hôn lên chóp mũi cậu, nhỏ giọng dụ dỗ: “Thanh Ý, liếʍ cho anh chút được không?”
Hắn vừa nói vừa cởi thắt lưng, cằm dươиɠ ѵậŧ thô to chọc mặt cậu.
“Chu Chính Ngạn…..” Du Thanh Ý bị anh chọc đến phiền, cậu dùng một tay nắm lấy cây gậy thịt của người đàn ông, điểu chỉnh tư thế ngồi xuống thè lưỡi liếʍ liếʍ đỉnh dươиɠ ѵậŧ một chút. Cậu liếʍ đi liếʍ lại thân gậy còn cố tình dùng răng nanh cắn cắn vào nó một.
“Hừ! Thanh Ý, tiếp tục.”
Lực cắn của thanh niên nhẹ nhàng không những không mang lại cảm giác đau đớn mà còn làm hắn tê dại.
Nghe giọng nói của người đàn ông Du Thanh Ý chậm rãi nhe răng cọ cọ và gậy thịt của hắn, động tác cậu nhẹ nhàng như đang vuốt ve món đồ trân quý.
Thanh niên liên tục liếʍ liếʍ xung quanh cây gậy không hề có ý định đưa nó vào miệng người đàn ông phía trên đã có chút mất kiên nhẫn, hắn ta ấn tính khí mình vào môi cậu, “Bảo bối, ngậm một chút đi cưng.”
Du Thanh Ý bị người đàn ông dụ dỗ liền ngậm lấy qυყ đầυ nhưng cậu còn bị ám ảnh bởi cảm giác ngột thở tối hôm qua nên không dám nuốt sâu.
Người đàn ông làm sao hài lòng với động tác nhỏ đó của cậu, hắn bế Thanh Ý đặt lên so pha trong tư thế quỳ gối, lột qυầи ɭóŧ Du Thanh Ý bàn tay xoa xoa bờ mông đầy đặn đó.
Cậu cố gắng nuốt côn ŧᏂịŧ vào miệng, âm thanh vui sướиɠ phát ra từ cổ họng bị chặn. Không thể nghi ngờ nhịp điệu trên tay Chu Chính Ngạn làm cậu sung sướиɠ đến eo mông vặn vẹo không ngừng, miệng thanh niên bú ʍúŧ thay đổi theo tốc độ cắm rút của người đàn ông.
“Bảo bối, em học những thứ này ở đâu vậy?” Chu Chính Ngạn vỗ nhẹ mông cậu/
Du Thanh Ý đang nuốt sâu dươиɠ ѵậŧ không thể trả lời hắn.
Thấy vậy người đàn ông thúc mạnh vào miệng cậu một đường thẳng tiến đến cổ họng như đang trừng phạt, Du Thanh Ý liền phun ra gậy thịt người đàn ông liên tục ho khan.
“Anh làm gì vậy….?” câu dùng tay quệt nước bọt trên khoé miệng, giọng nói gấp gấp nhưng thân thể lại rất thành thật, cúi người về phía trước tiếp tục hành động vừa rồi.
Người đàn ông ngăn cản hành động của cậu, lòng bàn tay hắn xoa xoa gáy cậu hỏi lại lần nữa: “Học được ở đâu? Hử?”
Du Thanh Ý do dự một chút cũng không chịu nói, hôm qua trước khi tự chơi chính mình cậu đã xem video của người khác.
Chu Chính Ngạn thấy thanh niên vẫn cứng miệng liền ấn nút điều khiển nút bịt hậu môn, cơ thể Du Thanh Ý liền đổ sập xuống, vặn vẹo liên tục.
Nút cấm trong tiểu huyệt cậu có thể chuyển động sao? Nó còn mô phỏng chuyển động của gậy thịt di chuyển qua lại trong hậu huyệt cậu, rung động không ngừng. Nhưng vì nút hậu môn có không dài bằng dươиɠ ѵậŧ Chu Chính Ngạn, cậu chỉ có thể chịu đựng cảm giác trống rỗng do nó mang lại.
Chu Chính Ngạn điểu khiển tốc độ di chuyển nhanh đến mức tối đa, Thanh Ý há miệng nhìn hắn hi vọng người đàn ông sẽ dừng lại hành động này.
“A…..Chu….Chu Chính Ngạn….a….dừng lại….nhanh dừng lại…..” Du Thanh Ý cố gắng vặn vẹo mông thoát khỏi cảm giác khó chịu này nhưng làm sao cũng không thể giảm cảm giác ngứa ngáy vì đê mình không chú ý vào nơi đó nữa cậu liền đưa tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ mình.
Hai tay vừa chạm vào đã bị người đàn ông kéo ra sau lưng, cự vật thô to lần nữa được nhét vào miệng thanh niên.
“Ừm ừm…” Du Thanh Ý muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh một cách hoàn chỉnh, kɧoáı ©ảʍ như có như không tra tấn tinh thần cậu nhưng không đủ để xuất tinh.
“Bảo bối, cái miệng nhỏ này nếu không muốn trả lời thì cứ tiếp tục liếʍ đi.”
Du Thanh Ý đã không còn tâm trạng trêu chọc hắn, cảm giác ngứa ngáy trống rỗng làm cậu như sắp phát điên nhưng chỉ có thể cố gắng hầu hạ côn ŧᏂịŧ người đàn ông, tưởng tượng dươиɠ ѵậŧ mình cũng đang được mυ'ŧ như vậy tốc độ liếʍ mυ'ŧ liền nhanh hơn giống như muốn nghiền nát dươиɠ ѵậŧ hắn nuốt vào cổ họng.
Ham muốn mãnh liệt, tiểu huyệt trống rỗng đói khát, cậu muốn có một cây gậy thật thô thật dài đâm thúc vào phía sau điên cuồng luận động.
Càng tưởng tượng cậu càng nuốt sâu giống như thật sự đã quên hung khí này từng khiến mình suýt chết ngạt, cố gắng mυ'ŧ cả cây gậy vào, tượng tượng như đang liếʍ mυ'ŧ tiểu dươиɠ ѵậŧ của mình liền nuốt sâu nhất có thể.
Hai mắt thanh niên nhắm chặt, miệng há to bú ʍúŧ dươиɠ ѵậŧ người đàn ông, vừa phun ra một nữa lại tiếp tục ngậm sâu dường như dùng cách này cậu mới có thể quên đi cảm giác trống rỗng hư không trong cơ thể.
Chu Chính Ngạn được cậu phục vụ có chút không chịu nổi, mỗi lần Du Thanh Ý cọ cọ răng vào điều khiến hắn sung sướиɠ tận trời nhưng chỉ mới mười mấy phút chẳng lẽ lại buông giáp đầu hàng sao?
“Bảo bối, cưng buông lỏng một chút, tê……”
Du Thanh Ý không để ý đến người đàn ông, Chu Chính Ngạn càng muốn cậu buông lỏng cậu càng ngậm chặt khiến Chu Chính Ngạn thở dốc ồ ồ.
Sức chịu đựng của người đàn ông sắp đạt đến giới hạn cuối cùng sau mười phút hắn bắn tinh vào miệng Du Thanh Ý, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trượt xuống cổ họng thanh niên bị cậu nuốt hết không chừa một giọt nào.
Lúc này Du Thanh Ý mới phun ra tính khí người đàn ông liếʍ liếʍ môi, thừa lúc hắn vừa mới lên trải qua cảm giác lêи đỉиɦ còn chưa kịp hoà hoãn liền cướp điều khiển tắt đi thứ chuyển động trong tiểu huyệt.
Vốn cậu còn muốn trách cứ người đàn ông đã chơi đùa mình quá trớn như vậy nhưng nghĩ đến hắn vừa bị cậu ngậm đến bắn tinh trong vòng mười phút khoé miệng thanh niên liền cong lên. Xem ra cậu cũng đã đùa giỡn được Chu Chính Ngạn.
Chu Chính Ngạn gặm cắn môi cậu như đang trừng phạt nhưng hắn cũng không dùng sức quá nhiều chỉ nhẹ nhàng day day môi thanh niên.
Hắn lấy bộ quần áo mới được đưa vào cho cậu thay nhưng nghĩ đến cuối cùng cũng không nhận được câu trả lời từ Du Thanh Ý còn khiến hắn xuất tinh nhanh như vậy thật không thể tha thứ!
Bộ quần áo vừa vặn không còn nhìn thấy cánh mông sưng tấy nữa nhưng Chu Chính Ngạn quyết tâm không rút nút cắm hậu môn ra hắn muốn cậu mang thứ đó lên bục giảng.
Trước khi rời khỏi Du Thanh Ý kéo góc áo người đàn ông nhẹ giọng nói: “Tôi học trong video, nhìn thấy người khác làm vậy rất thoải mái còn nghĩ rằng anh sẽ thích chứ.”
Sau xong việc Chu Chính Ngạn vẫn không chịu nói chuyện với cậu, cậu biết người đàn ông này đang tức giận, trước khi ra ngoài liền nói thật với hắn cậu sợ người đàn ông này nóng giận đến không nói lý lẽ, không để cậu đến lớp mà tiếp tục trừng phạt cậu như vậy có thể sẽ bị trễ tiết dạy.
Cánh cửa vừa mở Du Thanh Ý liền lao ra y như rằng phía sau có mãnh thú đang đuổi theo cậu, người đàn ông đầy bất đắc dĩ theo sau, sợ thứ nhét vào tiểu huyệt làm thiếu niên khó chịu Chu Chính Ngạn liền đem người cho vào xe đưa đến trường học.
Trên đường đi hắn luôn cảm thấy mình đã quên việc gì nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ ra, cho nên liền dứt khoác không nghĩ nữa.
Lảm nhảm:
Giang Thiếu Thành:….