Bé Thụ Phóng Đãng Giả Vờ Ngoan Ngoãn Ký

Chương 3

"Làm nhanh lên, em có sướиɠ không? Nhìn biểu cảm của đĩ da^ʍ này là biết rất sướиɠ rồi, sao biểu cảm của em có thể dẫm đãng như thế, có phải nếu hiện tại có cây gậy thịt đặt trước mặt là em sẽ ăn luôn không, ĐM, anh muốn bắn nổ em." Cố Phương Kính vừa nói động tác trong tay cũng càng lúc càng nhanh.

"Không muốn, em chỉ ăn gậy thịt của anh, không chịu nổi rồi, nước nóng quá, nóng quá, vì sao lỗ sau của em ngứa quá." Ôn Nhuyễn ngoài miệng nói nóng quá nhưng vòi sen trong tay lại không hề dịch chuyển ra.

Chờ đến khi Ôn Nhuyễn tắm xong, Cố Phương Kính nhìn thấy bàn khách trong suốt trong phòng, thì bảo Ôn Nhuyễn không mặc gì ngồi lên đó giang rộng chân ra, điện thoại quay video phóng tới chính diện lỗ sau ở phía dưới, trứng rung lại bị nhét vào. Trứng rung màu trắng ngà khiến Ôn Nhuyễn giống như sắp đẻ trứng, trông cậu y hêt như một con gà mái vậy.

Lần này, Cố Phương Kính trực tiếp mở mức độ rung cao nhất, bởi vì tư thế ngồi của Ôn Nhuyễn, nên trứng rung đột nhiên đυ.ng vào điểm G: "Không được, chạm tới rồi, chạm tới rồi, a, thật, thật sâu!"

"Chạm tới đấy rồi sao!" Cố Phương Kính nhắm camera vào côn ŧᏂịŧ sung huyết tới mức nổi một chút gân xanh của mình.

"A, chạm vào rồi, chạm mạnh một chút, không được, thật kỳ quái, vì sao, em muốn đi tiểu!" Ôn Nhuyễn có chút thút thít nói.

Nước da^ʍ ở lỗ sau dần dần chảy ra, bàn khách trong suốt có chút dính nhớp nháp, cái mông trắng nõn lúc này đang đặt trên mặt kính, lỗ sau hồng hào mềm mại không hề có lông trần trụi lộ ở nơi đó, bởi vì trứng rung chấn động nếp uốn của lỗ nhỏ mê người liên tục chuyển động, nước da^ʍ cũng càng ngày càng nhiều, cái mông bị ướt một nửa. Mông bự trắng nõn căng tròn, khiến Cố Phương Kính nghĩ đến lời thảo luận của bạn học trong lớp hôm nay về Ôn Nhuyễn: "Cái mông này lúc bóp nhất định rất mềm."

Nhìn đĩ da^ʍ tự làm tự rên nước da^ʍ giàn giụa, Cố Phương Kính ấn một cái nút khác.

"Cái gì, vì sao, a, có điện, không muốn nữa." Dòng điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Ôn Nhuyễn không thể kìm nén được nữa bắn ra, thiếu niên mất hết sức lực nằm trên bàn khách, ý thức không rõ ràng, thân thể vẫn run lên một cái.

Cố Phương Kính nhìn thấy Ôn Nhuyễn bắn ra, cũng tăng nhanh tốc độ, trong đầu nghĩ đến khoang miệng ẩm ướt mềm mại lúc sáng, động tác trong tay cũng càng lúc càng nhanh, kêu rên một cái cũng bắn ra, bắn lên trên ống kính.