Bé Thụ Phóng Đãng Giả Vờ Ngoan Ngoãn Ký

Chương 1

Truyền tống tới thế giới thứ nhất, truyền tống thành công.

Trường cấp ba Thản Nhã dạo này thịnh hành một trào lưu, đó là yêu đương giữa người cùng giới, cậu là một học sinh năm hai của trường, là một người mồ côi nhưng ngoan ngoãn xinh đẹp, cậu lúc này đang ở chung với công là trùm trường, dưới tiền đề không làm sụp đổ thiết lập nhân vật mời ký chú số 004 ăn đủ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của trùm trường. Ôn Nhuyễn vừa bị truyền tống tới, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị người nắm tóc chuyển động lên xuống, đồ vật lớn trong miệng chống vào khoang miệng.

"Tanh quá, ăn thật ngon, miệng sắp rách rồi, thật tuyệt."

Cố Phương Kính ngồi trên ghế tự nhiên tách hai chân ra.

Một cái đầu lông xù đang vận động giữa háng cậu ấy, dưới sự bao bọc của khoang miệng ẩm ướt, biên độ trên tay càng ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn không quan tâm người dưới thân đã trợn mắt, cạnh khóe miệng cũng nổi lên bọt trắng.

Càng lúc càng nhanh, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong miệng Ôn Nhuyễn, cậu mềm nhũn mất sức lực ngã trên đất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng chảy ra, từ cằm chảy xuống bộ ngực trắng nõn.

"Tan tiết tự học buổi tối, em chờ anh nhé." Nói xong, Cố Phương Kính lập tức từ trong phòng chứa đồ đi ra, Ôn Nhuyễn vẫn nằm trên mặt đất nhớ lại mùi vị vừa rồi, trong cổ họng vẫn lưu lại cảm giác hơi đau vì bị từng bị đồ vật lớn đè ép.

Nhưng bây giờ nếu có người ở đây thì có thể nhìn thấy trong cái miệng nhỏ của một đĩ dâʍ đãиɠ đang chậm rãi nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tiếng chuông vào học vang lên, Ôn Nhuyễn chậm chạp từ bên ngoài đi vào, ngồi ở vị trí của mình.

Cả trường đều biết Ôn Nhuyễn là người của Cố Phương Kính, cho nên cậu không có bạn cùng bàn.

Từ cửa đi tới chỗ ngồi, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ người Ôn Nhuyễn phát ra không thể che giấu được, có thể là chưa xử lý xong, dưới cổ áo còn có một chỗ dính vết tϊиɧ ɖϊ©h͙, vết rách nhỏ bên khóe miệng không khỏi khiến người ta hoài nghi, côn ŧᏂịŧ của Cố Phương Kính thật sự lớn như thế sao? Cả buổi sáng, Ôn Nhuyễn đi học nghiêm túc nghe giảng, lúc tan học tới chỗ phía sau tìm Cố Phương Kính, nếu Cố Phương Kính ngủ thì không cần đi, không ngủ thì cậu phải ngồi trên đùi để Cố Phương Kính sờ.

Mỗi khi ngón tay của Cố Phương Kính đảo qua núʍ ѵú Ôn Nhuyễn đều sẽ không nhịn được run rẩy.

Cố Phương Kính nhìn vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ dưới cổ áo: "Đĩ dâʍ đãиɠ, ăn xong thứ kia cũng không biết lau sạch miệng à."

Ôn Nhuyễn không biết trả lời như thế nào.

Ngón tay lúc nhẹ lúc nặng quét qua núʍ ѵú, sau cần cổ còn có đầu lưỡi đầy hơi nóng và ẩm ướt mềm mại lưỡi liếʍ láp, Ôn Nhuyễn trước kia chính là một đồ dâʍ đãиɠ hận không thể hiện tại lập tức bị cắm côn ŧᏂịŧ đầy mình, nhưng thiết lập bây giờ của cậu là xinh đẹp ngoan ngoãn, tuy vậy cảm giác của thân thể thì không khống chế được. Một tiếng hừ nhẹ không phải rất lớn vang lên, giữa chiếc quần của những người vây quanh Cố Phương Kính đã nhô lên một cái lều lớn, không biết vì sao Ôn Nhuyễn của hôm nay cho người ta một loại cảm giác rất da^ʍ, rất muốn chơi chết cậu.

Cố Phương Kính nghe được một tiếng hừ nhẹ này, nói: "Thật là cái đồ dâʍ đãиɠ, em nói xem, nếu em không phải người của anh, hiện tại có bao nhiêu người muốn cưỡng hiếp em hả?"

Ôn Nhuyễn lập tức áp sát Cố Phương Kính, nói: "Em chỉ cần anh không cần người khác."

Ôn Nhuyễn nói xong miệng còn chưa khép lại, đầu lưỡi của Cố Phương Kính đã duỗi vào, hai đầu lưỡi nóng ướt quấn quanh một chỗ không thể rời xa.

Đầu lưỡi lớn hơn một chút chiếm thế chủ đạo điên cuồng liếʍ láp đầu lưỡi nhỏ hơn, nước bọt giống như rượu tiên nước thánh khiến người ta nghiện.

Tiếng nước "chậc chậc" càng lúc càng lớn, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cái cằm Ôn Nhuyễn, thấm ướt vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia.

Nghe thấy tiếng nước "chậc chậc", quần của có một số người đã sẫm màu hơn.