Ta Đối Với Tu Tiên Giới Ân Trọng Như Núi

Chương 13: Tri kỷ

Trong nguyên tác Tiêu Trạch Viễn chưa bao giờ có người bạn thân thiết nào, cứ như vậy bất tri bất giác thay đổi tương lai, từ nay về sau không thể thay đổi.

Lời nói của Ngu Dung Ca về tiền tài cũng chính là suy nghĩ của Tiêu Trạch Viễn, đây là lần đầu tiên có người đứng ở góc độ của hắn vì hắn bất bình.

Hắn khẽ lắc đầu.

"Ta, ta biết sư phụ không dễ dàng, cũng biết hắn đối tốt với ta." Âm thanh Tiêu Trạch Viễn có chút nhỏ lại: "Ta đã cố gắng, nhưng ta thật sự, thật sự sẽ không.”

Ở cùng Ngu Dung Ca nói chuyện phiếm, hắn nói rất nhiều lời, đây là lần đầu tiên hắn không bận tâm đến tật xấu của mình, trong khoảng thời gian này bao nhiêu buồn bực bất tri bất giác đều phát ra.

Ngu Dung Ca suy nghĩ một chút, nàng nói: "Tiêu huynh có nguyện ý tin ta không?”

Tiêu Trạch Viễn nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Ngu Dung Ca nâng con ngươi lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Nàng vốn đã xinh đẹp, cười như thế, thật sự cười đến mức lòng người đều mềm nhũn. Nhưng nếu Lý nương tử đã đối với nàng thập phần hiểu rõ, nhất định sẽ cảm thấy nàng cười giống như một tiểu hồ ly.

"Ta có chủ ý, ta muốn gánh vác toàn bộ chi phí Tiêu huynh dùng để nghiên cứu dược lý." Nàng nói: "Huynh cứ chi tiêu theo ý muốn, chỉ cần có thể nghiên cứu ra gì đó hữu dụng, toàn bộ chi phí ta sẽ chi trả.”

Nàng nói thêm: "Đương nhiên, những thứ này không miễn phí, kỳ thật ta dự định thân thể tốt hơn một chút rồi rời khỏi nơi này, nhưng bên cạnh lại không ai chăm sóc.”

Ngu Dung Ca nhìn về phía Tiêu Trạch Viễn, phun ra một điều kiện khiến hắn khó có thể cự tuyệt.

"Ta biết Tiêu huynh hiện giờ đã đạt Kim Đan kỳ, nếu như huynh nguyện ý đi theo ta, ngoại trừ trị bệnh cho ta ra, cũng bảo hộ an toàn của ta, nghe lời ta, từ nay về sau huynh không cần lo lắng những vật ngoài thân này nữa.”

Đơn giản mà nói, Tiêu Trạch Viễn chỉ bán nghệ nàng không thấy đủ, nàng muốn mua cả thân.

Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Trạch Viễn hơi mở to, hắn nghi ngờ nói: "Nhưng mà… Nhưng mà Trạch Viễn không đáng giá.”

Hắn bổ sung nói, “Ta thật sự thực tiêu nhiều tiền.”

Cho dù hắn không hiểu tiền tài, nhưng một tông cung cấp cho hắn cũng rất khó, huống chi là một mình Ngu Dung Ca?

Ngu Dung Ca cười cười.

"Ngươi đương nhiên đáng giá." Nàng ôn nhu nói: "Ngươi là bảo vật vô giá.”

Tiêu Trạch Viễn giật mình.

"Hơn nữa, đây không nhất định chỉ là chuyện của một mình ngươi."

Ngu Dung Ca tỉ mỉ giải thích cho hắn: "Đợi đến khi thân thể ta tốt hơn một chút, còn muốn làm ăn, có lẽ sẽ cùng môn phái các ngươi hợp tác, nếu có ngươi làm cầu nối, ta làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”

Nàng cười nói: "Cũng chỉ có ngươi mới có mặt mũi lớn như vậy, ngươi nói có phải ta cũng không chịu thiệt hay không?”

Tiêu Trạch Viễn đối với những thứ này không hiểu, tựa hồ cảm thấy Ngu Dung Ca nói rất có đạo lý, hắn chần chờ gật gật đầu.

Từ từ, không đúng.

Tiêu Trạch Viễn chỉ là không hiểu, chứ không phải ngốc, hắn rất nhanh chỉ ra vấn đề: "Ngươi cùng môn phái làm ăn, qua lại trao đổi, rất tốt. Nhưng ngươi chi trả cho ta, chịu thiệt.”

Hắn có chút áy náy nói: "Thành quả cùng phương thuốc, chỉ có thể giao cho môn phái, không thể cho người ngoài. Tiểu thư giúp đỡ ta, không có hồi báo, động không đáy.”

Ngu Dung Ca không nghĩ tới tiểu tử này đầu óc tốt như vậy, nàng vẽ một cái bánh lớn, kỳ thật cũng là vì che giấu chỗ phi logic.

Trong mắt người thường, việc nàng muốn làm quả thật không hợp lý, nào có người không cầu hồi báo coi tiền như rác đâu?

Cho dù thật sự bởi vì Tiêu Trạch Viễn, mà để cho nàng cùng Dược Cốc làm ăn, nhưng phần nàng chi trả cho Tiêu Trạch Viễn, vẫn là số tiền đáng sợ.

Ngu Dung Ca có chút bất đắc dĩ, nàng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Như vậy đi, sau này ngươi viết sách, lưu lại tư liệu trân quý, đều phải viết do ta tài trợ cho ngươi, như vậy ta cũng có thể lưu danh muôn đời, đây chính là một món lợi lớn, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tiêu Trạch Viễn không quan tâm hư danh, nhưng hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy đây tựa hồ đúng là chuyện tốt rất lớn, không phí số tiền Ngu Dung Ca bỏ ra, lúc này mới yên tâm gật đầu.

Kỳ thật hắn vẫn là không có kinh nghiệm, bị Ngu Dung Ca dẫn dắt một phen.

Nàng là một người nửa sống nửa chết, lưu lại một cái hư danh cho hậu thế mà thôi, khả năng lúc còn sống cũng không thấy được, chết rồi thì có quan hệ gì với nàng? Đầu tư vào hắn không phải vẫn là cái động không đáy sao.

Nhưng Ngu Dung Ca cũng không phải hoàn toàn bỏ tiền vô ích, nàng cười nói: "Nhưng có một chuyện, nếu ngươi đồng ý, ba năm này ngươi chính là người của ta, ta muốn ngươi hoàn toàn đứng về phía ta, dù cho sau này ta phái ngươi trở về Thần Dược Phong đàm phán hợp tác, ngươi cũng là người của ta, phải vì ta tranh thủ, ngươi nguyện ý không?”

Đây vốn là lẽ đương nhiên, Tiêu Trạch Viễn thuần lương gật gật đầu.

Ngu Dung Ca vui vẻ không thôi, nàng cũng không nghĩ tới mọi chuyện có thể phát triển thuận lợi như vậy.

Về sau vị thiên tài đạo quân Kim Đan kỳ này chính là thuộc hạ của nàng, các dược tu vô duyên vô cớ đưa đến cho nàng!

Suy nghĩ một chút, Ngu Dung Ca lại nói: "Giữa Tiêu huynh cùng ta cũng không cần ký thiên địa khế ước nữa, chỉ cần đảm bảo ta ba điều.”

Tiêu Trạch Viễn không có dị nghị, chỉ ba điều ít ỏi mà thôi, hắn quả thật coi nàng như bạn tri kỷ, mà không phải người bên ngoài.

"Rất đơn giản, điều thứ nhất, ta sẽ thay ngươi chi trả tất cả chi phí, nhưng chỉ cung cấp linh thạch, muốn dùng như thế nào là chuyện của ngươi, ngươi tự mình giải quyết."

"Điều thứ hai, ngươi đối với ngoại giới không quen thuộc, cần dược liệu thì phải giao dịch với Dược cốc, nếu như môn phái của ngươi cũng không có, ngươi có thể đi tìm vài dược tu khác, để cho bọn họ ra mặt đấu giá treo thưởng, ngươi không nên lộ diện."

Nói đến đây, Ngu Dung Ca bổ sung thêm một câu: "Ta có tiền, ngươi có tài, nếu là ra tay hào phóng, rất dễ dàng bị người ta theo dõi, nếu tìm dược thông qua Dược Cốc sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

Sau đó nàng nói một điều cuối cùng: "Quan trọng nhất là, ba năm tới ta là lão đại, Dược Cốc y quán đều phải xếp phía sau, ngươi phải nghe theo ta, có chuyện gì ngươi đều phải nói với ta, không thể tự tiện quyết định hoặc rời khỏi ta, ngươi nguyện ý không?”

Tiêu Trạch Viễn hầu như không suy nghĩ, rất nhanh liền gật đầu đồng ý.

Theo hắn thấy Yêu cầu của Ngu Dung Ca rất bình thường, thậm chí phi thường săn sóc, chuyện gì cũng vì hắn mà cân nhắc.

Hắn thật lòng nói: "Dung Ca, ngươi thật tốt.”

Ngu Dung Ca lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Ngươi có thể trở về thông báo cho bọn họ.”

Hắc hắc, đại bảo bối Thôn Kim Thú bây giờ đã là người của nàng!