Trong gương, Thẩm Nghê giãy ra khỏi bàn tay đang đè trên đùi nàng, hai chân run lẩy bẩy giẫm lên tấm thảm mềm mại.
Nàng nghiêng người về phía sau dựa vào l*иg ngực Thẩm Chiếu Độ, quay đầu lại ghé sát lại vành tai của hắn khẽ thổi một hơi: “Tất nhiên chàng ấy ra vào trong ta như vậy, trong hoàng cung còn có rất nhiều bí hí đồ* thu thập từ khắp nơi.
*秘戏图 Bí hí đồ: Tranh vẽ mô tả nam nữ dâʍ ɖu͙©. Hay còn gọi là xuân cung đồ.
Cánh tay đang ôm lấy bả vai nàng bỗng siết chặt, Thẩm Nghê cũng không gấp gáp, nàng nâng cánh tay ngọc lên vuốt giọt mồ hôi bên tóc mai của hắn: “Tiêu Linh cũng là nam nhân, ngươi muốn làm việc này với ta, chàng ấy cũng sẽ muốn, lại còn biết rõ hơn.”
Thẩm Nghê thấy cằm hắn càng lúc càng nghiến chặt, nàng thu tay về nhìn về phía tấm gương, bầu ngực đầy đặn tròn trịa bị hắn nắm chặt đến mức không thành hình dáng, vòng eo nhỏ nhắn được tôn lên càng trông thon thả hơn, thậm chí đến cả cái rốn xinh xắn trên bụng cũng cực kỳ khiến người ta yêu thương.
“Thẩm Chiếu Độ…” Nàng vắt chéo hai chân thon dài, kẹp chặt cự long vẫn còn đang cắm ở trong hoa huyệt, khẽ đung đưa bờ mông đầy đặn, dù dỗ hắn rời vào bẫy, “Ngươi có muốn xem những bí hí đồ kia với ta không?”
Hơi thở gấp gáp nặng nề quét qua xương quai xanh của nàng, Thẩm Chiếu Độ lần nữa cắn lên đầu vai nàng, giống như con dã thú xổng ra khỏi l*иg giam, điên cuồng đâm vào hoa tâm của nàng với tốc độ cực nhanh.
Doanh trại của Tĩnh vương kỷ luật nghiêm minh, đừng nói là quân kỷ, chỉ cần một ngày còn mặc áo giáp trên người là ngày đó không được phép đặt chân vào nơi phường hoa ngõ liễu một bước. Bình thường khi có nhu cầu, mọi người sẽ trộm mấy tờ xuân cung đồ truyền nhau xem.
Ban đầu Thẩm Chiếu Độ không biết đến những thứ ngày, vào một đêm nọ khi hắn tỉnh dậy giữa đêm phát hiện một đám người tụ tập lại một chỗ, hắn lặng lẽ thò đầu qua nhìn một cái, xấu hổ đến mức mà cả cánh tay đen nhẻm cũng đỏ rần.
Những người khác lập tức pha trò cười hắn không hổ là người từng làm hòa thượng, xem có bức xuân cung đồ thôi mà cũng có thể đỏ giống như lòng trứng muối.
Hắn xuất thân từ tầng lớp dưới đáy, lòng tự ái rất nặng, không thể nghe được người khác trêu chọc, lúc đó đã cậy mạnh giật lấy mấy bức tranh đó, nổi giận đùng đùng chạy ra bên ngoài lều định xé nát chúng.
Đêm ngày mười sáu đuổi trăng*, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên bức tranh bị nhàu nát rách rưới, bề mặt bức tranh sần sùi đã không còn nhìn rõ mặt mũi người trong tranh, nam nhân mặc áo choàng nằm đè lên người nữ nhân trần trụi, hắn ta đang đỡ lấy vật giữa hai chân cắm vào cái lỗ trên người nữ nhân.
*追月: Đuổi trăng. Ở Trung Quốc theo lịch âm, ngày 14 tháng 8 một ngày trước đêm trung thu sẽ là “迎月” Đón trăng, 15 tháng 8 là “赏月” Thưởng trăng, 16 tháng 8 thì được gọi là “追月” Đuổi trăng.
Hắn xấu hổ đến mức nhanh chóng xé bức tranh đó đi, sau khi vội vàng đi nhà xí rồi quay trở lại lều rồi nằm xuống.
Đêm đó hắn đã mơ thấy Thẩm Nghê.
Trong giấc mơ, nàng nhẹ nhàng cởi bỏ tà váy, nắm lấy tay hắn cùng sóng đôi nằm lên chiếc giường mềm mại.
Hắn học theo bức tranh kia đè lên trên người Thẩm Nghê, nắm lấy eo nàng, chiếm lấy nàng một cách tàn bạo, vừa liều lĩnh lại mang một chút ngây ngô của tuổi trẻ, may mà đó chỉ là trong mơ, nếu không Thẩm Nghê làm sao có thể chịu nổi.
Vào khoảnh khắc chất lỏng đυ.c ngầu bắn ra, hắn giật mình tỉnh giấc, đũng quần ướt nhẹp cả một mảng.
Bên tai không phải tiếng thở gấp nỉ non của Thẩm Nghê, mà là tiếng gáy rung trời động đất.
Năm đó hắn mười sáu tuổi, còn chưa gặp lại Thẩm Nghê, chỉ coi Thẩm Nghê như người bạn cùng chơi đùa đã ruồng bỏ mình, những thứ muốn chiếm làm của riêng kia chỉ là vì trả thù, không hề liên quan đến việc ái mộ.
Nhưng từ khi giấc mơ đó xuất hiện, hắn nhận ra bản thân đã lầm rồi.
Hóa ra từ tận đáy lòng hắn từ lâu đã tồn tại ý nghĩ dơ bẩn đó, có tâm tư muốn cướp đoạt.
Vật to lớn dưới đũng quần bị mυ'ŧ chặt bắt đầu lại rục rịch, Thẩm Chiếu Độ hít một hơi sâu để trấn tĩnh lại, khom người trực tiếp ôm ngang Thẩm Nghê lên, hướng thẳng về phía giường bát bộ được dày công khắc đẽo ở phòng bên ngoài.
Thẩm Nghê không hề phản kháng, bờ lưng bóng mịn của nàng vừa chạm đến tấm chăn mềm mại, Thẩm Chiếu Độ lại đè lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống rãnh ngực của nàng.
Hắn không ngẩng đầu lên, gò má cọ cọ bầu ngực trắng như tuyết, nhẹ nhàng tỉ mỉ ngậm lấy đầu nhũ hoa đang dựng đứng của nàng: “Nàng có từng mơ thấy ta không, dù chỉ một lần thôi?”
“Ai mà mơ thấy kẻ rảnh rang cơ chứ?” Ánh mắt Thẩm Nghê chuyển từ hoa văn phức tạp trên nóc giường về phía hắn, “Nhưng ta từng mơ thấy Tiêu Linh, vào
đêm đầu tiên ở Hầu phủ.”
Nam nhân vốn đang ngoan ngoãn nằm sấp bỗng bật dậy, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác, răng nanh sắc nhọn, ngang nhiên ngang ngược.
Đối diện với nụ cười hờ hững của Thẩm Nghê, hắn nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh kia, gập lên trước ngực nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c sền sệt vẫn đang chảy ra từ miệng nhỏ, ngay cả trên bãi cỏ mịn màng cũng dính lốm đốm trắng hoặc những giọt nước thấm ra.
“Chúng ta còn sống, không cần phải cố chấp với mơ mộng.” Hắn cầm lấy chính mình, ánh mắt nhìn thẳng quan sát Thẩm Nghê, “Ta chỉ cố chấp biến giấc mơ thành hiện thực thôi.”
Hắn rướn người đẩy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang rỉ ra vào trong miệng huyệt.
Lần này tiến vào không một chút trở ngại, từng chút từng chút xuyên qua, lớp thịt mềm ướŧ áŧ ấm nóng bao bọc lấy hắn, sướиɠ như hắn thật sự tiến vào trong giấc mơ, mạnh mẽ va chạm đến mức phát ra tiếng nước nhóp nhép.
“Ưm, sâu… sâu quá…”
Một tràng tiếng ngâm nga yêu kiều quẩn quanh khắp ba thước, khiến hai mắt Thẩm Chiếu Độ đỏ ngầu, bàn tay lớp đang nắm lấy đùi Thẩm Ninh không ngừng siết chặt, phần hông đung đưa càng lúc càng dũng mãnh, từng cú va chạm đều khiến cho lòng sóng xanh trước mắt cuộn trào mãnh liệt.
“Nàng đã cùng hắn thử qua tất cả các bí hí đồ thì thế nào?” Thẩm Chiếu Độ ngồi thẳng dậy, kéo rộng hai chân của nàng ra, bày ra tư thế dâʍ đãиɠ hơn, “Hắn có thể vào sâu trong nàng như vậy sao? Có thể làm nàng tận hứng như vậy sao?”
Hoa tâm nhạy cảm bị nghiền nát kịch liệt, Thẩm Nghê hoàn toàn mất khống chế, túm lấy chăn gấm dưới lòng bàn tay, bàn tay níu chặt đến mức ngón tay trắng bệch: “A ưm… Nhanh quá đi mất, căng lắm, khó chịu quá…”
Nàng thở gấp, bị va chạm bật ra từng tiếng hét lớn duyên dáng đứt quãng, ban đầu nàng là nghẹn ngào, càng về sau đã trở thành tiếng khóc lóc tỉ tê cầu xin hắn buông tha mình, nhưng mỗi lần đều bị từng cú thúc thành tiếng rêи ɾỉ cắt ngang.
“Bên trong, bên trong xót quá, căng quá, hức ——" Thẩm Nghê giãy giụa trong vô lực, hai chân trắng như tuyết kẹp chặt vòng eo đang tàn phá bừa bãi kia, móng tay đâm vào cánh tay tráng kiện của hắn, không biết là đang cầu xin buông tha hay đang làm nũng, “Ngươi ôm ta đi, ngươi ôm ta một cái đi mà…”
Thẩm Chiếu Độ cắn răng chịu đựng.
Hắn cứng rắn dốc lòng trừng phạt Thẩm Nghê là vì muốn nàng chịu thua, nhưng khi nhìn gò má đỏ ửng của nàng, dáng vẻ làm làm đáng thương nũng nịu cầu xin tha thứ, khiến bức tường cao ngất hắn dày công xây dựng đã sụp đổ ầm ầm thành đống đổ nát trong chớp mắt.
Thật vô dụng.
Động tác ra vào mạnh mẽ dần dần chậm lại, Thẩm Chiếu Độ cúi người ôm nàng vào trong lòng: “Như vậy hài lòng chưa?”
Hắn khẽ hôn lên đầu vai của nàng, hương hoa nồng nàn phả vào mũi, dã thú dưới đũng quần vẫn không hề mềm xuống, điên cuồng ngọ nguậy muốn bành trướng hơn.
“Vẫn, vẫn căng lắm…”
“Căng thì cũng không còn cách nào khác đâu, chẳng lẽ nàng muốn ta gọt bớt nó đi?” Hai tay hắn vòng qua sau lưng Thẩm Nghê và chăn, lúc đứng dậy thì bế cả người nàng lên ôm vào trong ngực, rút vật nam tính ra được một nửa lại bất ngờ đâm vào trong, một đường thẳng đến hoa tâm.
“Ưm —— "
Làm chuyện xấu thành công, hắn lại hăng say đung đưa eo, mỉm cười cắn lên chóp mũi ửng hồng của Thẩm Nghê: “Có biết bao nhiêu nữ tử đáng thương phải rơi nước mắt vô ích khi nhìn thấy cậu bé nhỏ ngắn yếu ớt của trượng phu, còn nàng thì lại chê nó.”
Thẩm Nghê bị hắn chơi đến sức cùng lực kiệt, lúc này chỉ có thể tựa vào đầu vai hắn, lắc người thúc giục: “Ngươi sắp bắn ra chưa…”
“Còn sớm mà.” Thẩm Chiếu Độ bị đầṳ ѵú nhô ra của nàng cọ đến rùng người, bàn tay đỡ lấy bờ mông nàng siết chặt, lần nữa lại lên xuống đầy mạnh bạo.
“A… Á…”
Huyệt thịt lần nữa lại bị làm đến tê dại đau xót, Thẩm Nghê vừa mở miệng đã bị người kia chặn miệng lại, đưa đầu lưỡi vào trong vội vàng quấn lấy nàng.
Cảm giác hít thở không thông từng chút bao trùm lên đến đỉnh đầu, Thẩm Nghê vươn tay ra ôm lấy tấm lưng rắn chắc căng cứng của Thẩm Chiếu Độ, khó khăn đung đưa eo nhỏ nhắn từng chút một, phối hợp với hắn ăn toàn bộ con thú dữ kia.
"Ưm, lớn quá, đừng vào quá sâu..."
Thẩm Chiếu Độ cảm nhận được răng môi và phần dưới cơ thể nàng đang thuận theo, hắn không nhịn được xoay người đè nàng ở trên giường, cúi đầu ngậm hạt đậu đỏ trước ngực nàng, tham lam liếʍ mυ'ŧ trêu đùa.
"Đừng, đừng mυ'ŧ như vậy..." Thẩm Nghê đẩy đẩy bả vai hắn, mê man nức nở trong vô lực, "Hạc Hiên, Hạc Hiên, đừng..."
Động tác xâm chiếm lập tức dừng lại, trên mặt Thẩm Nghê nhễ nhại toàn là nước, không biết là nước mắt hay mồ hôi, làm mái tóc dài dính loạn xạ trên mặt.
Một giây tiếp theo, vật đang cắm vào trong hoa huyệt nóng bỏng đột nhiên rút ra, Thẩm Nghê bỗng bị lật người lại, chổng mông lên quỳ xuống, sau lưng lập tức bị l*иg ngực nóng rực cùng nhịp tim dồn dập bao phủ lấy.
"Đừng đi..."
Vật cứng rắn ngang ngược ấn vào miệng huyệt bỗng dưng dừng tư thế tấn công, Thẩm Nghê quỳ rạp trên giường, đầu gối dạng ra, nàng không biết nguy hiểm đang đến gần, vẫn nhỏ giọng nghẹn ngào: "Đừng đi mà, yêu thương ta đi, có được không..."
Cái ôm đột nhiên siết chặt, thú dữ chặn ở miệng huyệt bại trận rủ xuống.
"Ta không cần nàng khuất phục."
Giọng của hắn rất thấp, trong cơn hỗn loạn Thẩm Nghê không hiểu ậm ừ một tiếng.
Hơi nóng hừng hực quét qua xương bướm lẻ loi, nụ hôn triền miên kéo dài in lên gáy, cổ, bả vai, từng phần xương nhô ra, cuối cùng đi xuống phần eo của nàng.
"Ta muốn nàng gọi tên ta."
Ánh mắt của Thẩm Nghê, người đang bị vùi trong chăn mềm dần trở nên tỉnh táo, nhưng giọng nói vẫn mê man nỉ non: "Thẩm Chiếu Độ, ta đói..."
Người nằm trên lưng nàng cứng đờ, cánh tay buông thõng lần nữa ôm chặt nàng, một tiếng cười khẽ vang lên sau đó bờ môi nóng bỏng cuối cùng cũng hôn lên vành tai nàng, nhẹ nhàng như lông vũ, như chuồn chuồn lướt qua.
——
Con dao dịu dàng, gϊếŧ người không thấy máu.