Đúc kết kinh nghiệm từ những lần trước đó, Thẩm Chiếu Độ đã nhanh chóng luồn tay vào trong vạt áo của Thẩm Nghê, hai ba động tác đã thuần thục kéo áo nàng ra, váy quây bên ngoài thuận theo chiều chân rơi xuống.
Hắn đưa tay xuống mò vào trong tiết khố, đầu ngón tay đùa giỡn nhụy hoa trên miệng đường hầm nhỏ, vật giữa hai chân kia lập tức ngóc đầu dậy, ma sát bắp đùi Thẩm Nghê.
Thịt trai trắng nõn co rút thật chặt, chậm chạp không chịu động tình chảy ra nước.
Thẩm Chiếu Độ cong ngón tay nặng nề gảy gảy nhụy hoa một chút, tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén tràn ra từ đôi môi đang cắn chặt của Thẩm Nghê, cùng với hơi thở của nàng thổi vào trong tai hắn.
"Ta còn chưa đi vào, nàng đã kẹp chặt như vậy làm gì?" Vừa dứt lời, hắn vạch hai mảnh thịt non ra, ngón tay dài thô ráp cắm thẳng vào trong, lập tức bị thịt mềm cuộn lấy hút vào.
Bờ mông săn chắc thoát ra khỏi sự trói buộc của y phục, cùng với ngón tay thọc mạnh vào trong, tàn bạo ngang ngược va chạm đến mọi điểm nhạy cảm của nàng.
"Ưm a..." Công kích càng lúc càng mãnh liệt, Thẩm Nghê hoảng sợ muốn giãy ra khỏi sự giam giữ của Thẩm Chiếu Độ. Hắn rút ngón tay dính nước óng ánh ra, đỡ lấy chính mình mạnh mẽ đâm vào trong.
"A —— "
Lần này cắm thẳng vào hoa tâm, toàn thân Thẩm Nghê thít chặt lại, sau lưng lập tức truyền đến tiếng thở dốc mất hồn, nhưng động tác rút ra cắm vào không hề có chút thương tiếc nào, côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh quất mạnh vào huyệt thịt trơn nhẵn của nàng, ép nàng rơi vào trụy lạc.
"Có phải Tiêu Linh từng ra vào người nương nương như thế này không?" Thẩm Chiếu Độ kéo áo của nàng xuống, răng nanh cắn lên bờ vai mượt mà, bên dưới càng thêm ra sức ra vào, "Cho dù từng cắm vào thì thế nào, cũng không có cắm vào sâu như thần đâu nhỉ?"
Bị hắn va chạm không chút lưu tình, Thẩm Nghê chỉ có thể nắm chặt những hình chạm khắc rỗng trên vách ngăn, trong tiếng ngâm nga yêu kiều nàng vẫn cố nương vào điểm yếu để phản bác lại hắn: "Thẩm Chiếu Độ, cái thích mà ngươi nói là thích làm nhục ta à?"
"Đừng nói với ta những thứ này." Hắn hừ lạnh một tiếng, nắm eo nàng, tăng tốc độ, "Tiêu Linh cũng nói yêu nàng, nhưng hắn lại mặc cho người khác khinh thường nàng nhục nhã nàng, ta như vậy đã tính là gì?"
Hắn thò tay vào trong yếm xoa nắn bầu ngực đang rung rắc, đầṳ ѵú săn cứng lại cọ vào lòng bàn tay thô ráp của hắn, nơi giao hợp giữa hai người run lên bần bật.
Thẩm Nghê lêи đỉиɦ cả người mềm nhũn, dâʍ ɖị©ɧ trong huyệt không ngừng chảy ra làm chất bôi trơn, vậy mà Thẩm Chiếu Độ vẫn cứ muốn nhào nặn hoa hạch sưng đỏ của nàng, hai túi ngọc phấn khích vỗ vào chân nàng, khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra đầm đìa ướt đẫm cả một mảng.
Thẩm Chiếu Độ chưa bao giờ thử tiến sâu vào như vậy, mặc dù bị các thớ thịt xoắn lại đến có hơi đau, nhưng hắn vẫn chưa muốn rút ra, cánh tay tráng kiện siết chặt eo Thẩm Nghê, từng chút từng chút đâm sâu hơn chạy nước rút.
Ngay cả khi bị thắt chặt, ngay cả khi bị nuốt chửng hoàn toàn, cũng vui vẻ chịu đựng.
"Cầu xin ngươi, chậm lại một chút, được không..."
Thẩm Nghê đã đứng không vững, bị đâm đến mức hai chân run rẩy ngón chân cuộn tròn lại, hơi thở dồn dập, dường như đau đớn, cũng lại giống như đạt đến cực hạn của kɧoáı ©ảʍ, giọng đã lạc cả đi, giống như thủy tinh vỡ vụn.
"Bên trong khó chịu quá, ngươi... Đi ra ngoài, ưm —— "
Bả vai trần trụi nổi lên một màu phần hồng nhàn nhạt, giống như cánh hoa sen, từ nông đến sâu lan ra thành một hình bán nguyệt.
Qυყ đầυ to lớn bị lớp thịt non của nàng mυ'ŧ vào rồi bao bọc lấy, Thẩm Chiếu Độ vuốt ve đè hai bắp đùi nàng ra, sau đó bàn tay vòng ra phía sau nàng nàng, khẽ dùng lực một chút là đã có thể nâng cả người mềm nhũn của nàng lên, để bản thân có thể dễ dàng ra vào hơn.
“Nền đất bị nương nương làm ướt hết rồi.” Hắn cười cười, hàm răng cắn lấy sợi dây thắt của cái yếm nhỏ sau lưng nàng rồi kéo ra, đưa nàng lên hết đỉnh ngọn sóng này đến đỉnh ngọn sóng khác như muốn trêu chọc nàng, áσ ɭóŧ mỏng manh mềm mại màu cánh sen rơi xuống từ giữa hai chân đang mở lớn của nàng, trong chốc lát đang bị dâʍ ŧᏂủy̠ trên đất thấm ướt.
Nhũ hoa trước ngực rung lắc, không biết là mồ hôi của ai không ngừng chảy xuống qua đường rãnh ngực sâu hút, hòa vào sơn cốc đang lầy lội nước kia.
Thẩm Nghê bám lấy cánh tay căng cứng đến chắc nịch của hắn, ngước mặt lên nghẹn ngào không thành tiếng: "Thẩm Chiếu Độ, ngươi không thể đối xử với ta như vậy được, ta ghét ngươi."
"Thần chỉ muốn khiến cho nương nương sung sướиɠ hơn, có tội tình gì chứ?" Hắn nhấc chân bước về phía Noãn các, dươиɠ ѵậŧ sung huyết kia theo từng chuyển động của bước chân từng chút từng chút đâm vào hoa tâm, mỗi một cử động đều có thể khiến nàng phát ra tiếng rêи ɾỉ êm tai.
Kɧoáı ©ảʍ trêu chọc khiến cả người nàng căng lên giống như dây đàn sắp đứt, chỉ có thể thẹn quá hóa giận nói: "Thẩm, Thẩm Chiếu Độ..."
"Xuỵt ——" Thẩm Chiếu Độ dừng lại, cúi đầu hôn bờ môi đang nghiến chặt của Thẩm Nghê, chậm rãi đặt nàng xuống, "Nương Nương mở mắt ra nhìn một chút xem đây là gì?"
Cự long cắm ở trong huyệt mật dường như còn phồng lớn hơn, Thẩm Nghê mở mắt ra, trước mặt nàng là một cái gương đồng to dài.
Trong tấm gương phản chiếu rõ nét thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng, Thẩm Chiếu Độ phía sau lưng thì lại áo mũ chỉnh tề, hơi cúi người ôm cả người nàng khóa lại ở phía trước, bàn tay lớn với nước da ngăm nhào nặn chơi đầu bầu ngực tròn trịa của nàng, bầu ngực trắng nõn của nàng tràn qua kẽ tay hắn, càng khiến nàng trông chọc người ta yêu thương hơn.
"Ngươi buông ta ra, buông ra —— "
Nàng uốn éo eo giãy giụa muốn thoát ra, Thẩm Chiếu Độ nâng một chân của nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng vào âm huyệt đang bị cắm đến nhầy nhụa.
"Nương nương lúc đối mặt với thần không thể thành thật hơn một chút sao?" Hắn ngậm vành tai đỏ bừng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt vẽ một vòng, “Trước khi xuất chinh đi Mạc Bắc, ta đã nằm trên xà ngang của cung Hàm Chương cả một đêm.”
Thẩm Nghê kinh hãi run lên một cái, không thể tin được.
Nhưng Thẩm Chiếu Độ lại không hề để ý mấy, hắn tựa cằm lên vai nàng, nghiêm túc hỏi: “Của Tiêu Linh không lớn bằng ta, lúc hắn vào trong nàng cũng không khiến nàng sung sướиɠ như vừa rồi.”
Hắn hới nhướng mày lên nhìn vào Thẩm Nghê trong gương, vẻ mặt nghiêm túc, cực kỳ giống học tử ở trong học đường khiêm tốn học hỏi người kém cỏi hơn mình vậy.
“Thẩm Nghê…” Thẩm Chiếu Độ không chờ được câu trả lời của nàng, hắn lại nhắm mắt lại, đôi môi nóng bỏng mân mê cổ của nàng, mυ'ŧ vào nhả ra tạo thành từng dấu vết mập mờ, “Nàng lúc nào cũng nói muốn ta đi ra, muốn ta buông tha nàng, nhưng mỗi lần nàng đều hút chặt lấy ta không buông, ta khiến nàng vui sướиɠ hơn hắn rất nhiều, đúng không?”
Lúc đang nói chuyện, mị thịt đang kẹp chặt hắn chợt thoáng buông lỏng một chút, hắn thẳng eo lần nữa đẩy vào, Thẩm Nghê lại rên lên một tiếng yêu kiều, siết chặt lấy dã thú vẫn còn đang trở nên lớn hơn của hắn, dường như muốn dung hợp lại làm một.
Trong cơn mưa phùn gió ấm, Thẩm Nghê cố gắng né tránh nụ hôn lưu luyến của hắn, nhưng bàn chân chạm đất kia không tự chủ được nâng lên, nuốt lấy con quái vật khổng lồ kia.
“Ở trước mặt ta nàng đã từng thành thật chưa?” Thẩm Nghê quay đầu, hơi thở nóng rực lướt qua mí mắt của nàng, nàng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Thẩm Chiếu Độ hôn lên mí mắt nàng, mạnh mẽ chặn lời nói của nàng lại
“Thẩm Chiếu Độ…” Nàng vuốt ve chiếc cằm nhễ nhại mồ hôi nóng ẩm của hắn, vật trong cơ thể run lên, lập tức phun ra một luồng dương tinh, nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt, không có bất kỳ quy luật gì.
Thẩm Nghê cắn mạnh lên môi hắn một cái, giọng nói mềm mại như dòng nước của sông Giang Nam vào tháng tư: “Đúng, ta vui sướиɠ hơn khi làm cùng Tiêu Linh.”
Cảm giác căng trước lại càng rõ ràng hơn, Thẩm Chiếu Độ kích động lần nữa chuyển động, bàn tay ra sức nắn bóp bầu ngực trắng như tuyết: “Ta biết mà, ta tốt hơn tên hôn quân kia trăm lần ngàn lần.”
Chất lỏng màu trắng đυ.c chầm chậm chảy dọc xuống theo chân của Thẩm Nghê, nàng không chịu nội, chỉ có thể bám lấy cánh tay của hắn thở gấp hỏi: “Ngươi muốn ta đối xử với ngươi giống như Tiêu Linh sao?
Động tác ra vào kịch liệt bỗng dừng lại, Thẩm Nghê nhìn hắn qua tấm gương, ánh mắt mê ly lấp lánh xao động. “ Vậy hãy để cho ta thích ngươi.”