Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 63: Chương 63: Nhập Oa

CHƯƠNG 63: NHẬP OA

Dịch giả: Luna Wong – vào Nhật Bản

Đội thuyền lui tới vận chuyển hàng hóa, thành quần kết đội dỡ hàng, tiểu thương kiểm kê hàng hóa trong tiếng huyên náo to lớn . . .

Ở Cửu Châu Phúc cảng hôm nay bận rộn như trước.

Không giống với cấm biển của Đại Minh, Nhật Bản cực lực cổ vũ đồng thời mưu cầu danh lợi mậu dịch trên biển.

Không chỉ có là mậu dịch phía chính phủ nhằm vào Đại Minh, còn có một số buôn lậu ngầm trong dân gian lui tới cùng với hàng hóa của những quốc gia khác, đây cùng với quan hệ của vùng đất xấu nhỏ hẹp cằn cỗi, còn có hướng nội khu động tìm kiếm rất nhanh quật khởi có mật không thể phân.

Lại một chiếc thuyền cặp bờ, chờ công nhân ở bên bến tàu còn có đám buôn lậu đến đây đào hàng ăn ý lập tức vây quanh.

Chiếc thuyền này có kích cỡ không như những chiếc thuyền khác.

Đầu tiên là ngoại hình.

Chiếc thuyền này là hình thức của quảng thuyền, nói đến quảng thuyền, chính là một loại thuyền đặc thù của Đại Minh Quảng Đông. Loại quảng thuyền Đại Minh này ở Phúc cảng cũng không tính lá hi hữu, nhưng quảng thuyền thông thường dùng thiết lực mộc chế tạo, cảm thấy rắn chắc hơn các loại phúc thuyền xác thực không ít, tự nhiên vật liệu gỗ dùng cũng là đắt một ít, vì vậy quảng thuyền tới từ Đại Minh, ngoại trừ quảng thuyền của quan gia ra, rất ít có thể nhìn thấy loại thể tích này.

Thứ nhì là người trên chiếc thuyền này đi xuống.

Bến tàu một năm tứ quý, số người lui tới nhốn nháo, mỗi ngày thương nhân đi biển trên trên dưới dưới, lại rất ít nhìn thấy nữ tử, cho dù có, phần lớn cũng là nha hoàn thϊếp thất các loại đi theo thương nhân.

Nhưng hôm nay, lại hoàn toàn bất đồng.

Cầu thang vừa chậm rãi hạ xuống, đi ở bên trái chính là một nam tử quần áo ngăn nắp, hình dạng của nam nhân kia cực kỳ tuấn tú, trang phục thương nhân.

Bên cạnh hắn là một nữ tử, nữ tử này mặc một bộ phong y kim xích sắc uốn lượn tú cẩm, mặc dù thấy không rõ bên trong mặc gì, nhưng từ viền váy lộ ra thêu tơ vàng, định vật phi phàm. Khuôn mặt của nữ tử này diễm lệ đến cực điểm, đồng hành bên cạnh thân nam tử kia nửa bước không rơi, nhìn không phải huynh muội, liền là phu thê.

Hai người đi trước, bốn gia đinh đi theo phía sau, những gia đinh này nhìn mỗi người long tinh hổ mãnh, cũng không giống như là mãng phu tay chân.

Chói mắt nhất chính là, đám người này còn mang theo sáu bảy cái rương to, mấy cái rương cũng không phải là rương gỗ thông thường, mà là rương phù điêu lưu kim, có thể sử dụng cái rương tinh xảo như vậy vận chuyển hàng hóa, cũng không phải hàng bình thường.

Trong bốn gia đinh này, có một người mang kính mắt đơn, người này dùng tiếng Nhật thuần thục hô: “Cho mấy người khuân vác xuống, vận đồ vật đến túc tràng(nơi để nghỉ ngơi).”

Hắn vừa hô xong liền có chừng mười một tráng hán ngũ đại tam thô xông tới.

Không đợi nâng, những gia đinh này mỗi người phát một bao vải lớn chừng bàn tay, vừa mở ra, bên trong tất cả đều là đồng tiền Vĩnh Lạc, hắn chỉ chỉ cái rương trên đất: “Đều cẩn thận một chút cho ta, đồ vật bên trong rất quý giá, chờ nâng tới chỗ, chủ tử của chúng ta còn có tiền thưởng khác!”

Bookwaves.com.vn

Khó gặp được chủ nhân hào phóng như vậy, chừng mười một bốc vác lập tức đi tới mang cái rương đi theo phía sau.

Bọn họ hự hự nâng, trong lòng còn đẽo gọt —— cái rương trong tay nặng như vậy, chẳng biết bên trong có bao nhiêu kỳ trân dị bảo!

Đám người này một đường đến khách sạn Thanh Nguyên Túc nổi danh nhất bản địa, một bốc vác trong đó lấy xong tiền thưởng, còn tốt bụng dùng tiếng Hán không thông thạo lắm nói cho bọn hắn biết, nơi đây ngư long hỗn tập, tỏ vẻ giàu có như vậy phải cẩn thận.

Dương Thanh Già mỉm cười không lưu ý lắm, bốc vác kia nhịn không được nhìn nàng một cái, vội vàng nghiêng đầu qua chỗ khác, rất sợ liếc mắt nhìn nhiều hơn nữa sẽ bị đánh.

Đoàn người ngủ lại ở Thanh Nguyên Túc, bao toàn bộ lầu hai, dàn xếp xong, Đoàn Duy ở trong phòng mở bốn cái rương trong đó ra, thả bốn hải tặc Kim Sa bang bên trong ra.

Bốn người kia nơm nớp lo sợ nhìn Đoàn Duy, cũng không biết đối phương muốn làm gì.

Từ lúc bọn họ bị người trên thuyền bắt được xong, ngoại trừ buổi sáng ngày đó bị treo ngược hù dọa một lần, không còn bị thương tổn khác nữa, nhiều ngày bị giam lỏng ở bên trong khoang thuyền thế này mà một bữa cũng không bỏ, bọn họ có chút không biết rõ ý đồ của đối phương.

Lẽ ra nên hỏi đều hỏi rồi,cách làm của người giang hồ bình thường nhất định là gϊếŧ người diệt khẩu, chấm dứt hậu hoạn.

Bọn họ mỗi ngày tâm kinh đảm chiến nghĩ còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không, nhưng đến bây giờ cũng còn sống thật tốt, thuốc trong hồ lô đối phương bán, tươi sống hách đến bốn hải tặc to gan lớn mật thành chim sợ cành cong.

Đoàn Duy trời sinh một gương mặt lạnh, tuy rằng không phải loại hình đầy mặt hung tướng, nhưng quanh năm qua lại trong đao kiếm thối ra khí sát phạt, đích xác để người có chút sợ.

“Mấy người các ngươi quê quán nơi nào?” Hắn hỏi.

Người lần trước bị treo thiếu chút nữa bị cá mập ăn lần này đã có kinh nghiệm vội vàng nói: “Chúng tiểu nhân đều là ở Hồ Quảng.”

Đoàn Duy nhìn Dương Thanh Già một chút, người sau hiểu ý, mở miệng nói: “Các ngươi có hai con đường có thể chọn, đầu tiên là hiện tại ta sẽ gϊếŧ các ngươi; thứ nhì là áp các ngươi quay về Đại Minh, theo《 Đại Minh luật 》, bọn ngươi hoành hành trên biển, gϊếŧ người cướp của, y theo luật phải chém.”

Bốn người lại bắt đầu run rẩy.

“Cô nãi nãi chỉ cho chúng tiểu nhân con đường sáng đi!” Bốn hải tặc cũng không phải ngủ, bản thân đã sớm là cá trong chậu, đối phương muốn gϊếŧ muốn quả tùy thời đều có thể động thủ, không đạo lý vẫn chờ tới bây giờ, nếu đã phí gạo phí lương nuôi cho tới hôm nay, thì nhất định có đạo lý của hắn.

Bookwaves.com.vn

Dương Thanh Già thấp thấp cười: “Có chút khôn vặt.”

Bốn người nhanh chóng dập đầu.

“Chớ dập đầu, ” nàng nâng nâng cằm: “Ta có thể cho các ngươi con đường thứ ba, nhưng sống hay chết, phải xem bản thân các ngươi.”

“Cô nãi nãi người nói rõ đi!”

“Ta muốn các ngươi phải giúp ta lấy được sổ sách tiêu thụ tang vật của Kim Sa bang.”

“Không được! Không được!” Bốn người này đều đầy mặt làm khó: “Kim Sa bang ở Phúc cảng coi như là bang phái có mặt mũi, bang chúng không ít, phòng vệ rất nghiêm, lấy cấp bậc của chúng tiểu nhân, chớ nói căn bản tiếp xúc không được sổ sách, tức toán biết vật kia ở đâu, cũng không có thể lén trộm ra a!”

Dương Thanh Già cúi đầu trầm tư một hồi, cũng không làm khó bọn họ nữa, ngược lại hỏi: “Nếu Kim Sa bang bang chúng đều là người của Đại Minh, còn có thể ở Phúc cảng hoành hành vô kỵ, phía sau không có khả năng không có chỗ dựa đi?”

“Đây. . .”

“Trộm sổ sách các ngươi làm không được, ta không ép buộc, nhưng nếu như ngay cả lai lịch thực tế mà cũng không chịu khai, cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

Nàng cố ý nói một yêu cầu bọn họ không thể làm được bị cự tuyệt xong, lại nói ra một yêu cầu rõ ràng đơn giản, loại biện pháp thối mà cầu này này quả nhiên để cho bọn họ im miệng.

“Cụ thể, chúng ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe tam đương gia trong bang lúc uống say đề cập qua chút xíu, có một người có biệt hiệu gọi ‘Ngũ phong thuyền chủ’, trong bang đại của chúng ta đồ bộ phận cướp được tất cả đều nhờ hắn xuất thủ, người này thần thông quảng đại nhưng hành sự rất khiêm tốn, có người nói thập phần có thế lực, vẫn vãng lai cùng rất nhiều đại danh địa phương, là một chủ nhân đặc biệt lợi hại.” Bốn người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, cuối cùng vẫn có người khai.

Dương Thanh Già híp mắt một cái, cố ý hỏi: “Ngươi đang lừa ta đi? Một người Đại Minh có thể có lai vãng với rất nhiều đại danh sao?”

“Nếu cô nãi nãi không tin, có thể đi tìm người khác trong bang có thể nói được tiếng Hán hỏi thăm một chút, chúng tiểu nhân nói đều là lời nói thật, nếu như nửa câu dối thiên lôi đánh xuống! Không được chết tử tế!”