Xuyên Việt Chi Đại Minh Nữ Trạng Sư

Chương 33: Chương 33: Kỳ Hoặc

CHƯƠNG 33: KỲ HOẶC

Dịch giả: Luna Wong

“Hôn ước?” Dương Thanh Già nghe hắn vừa nói như vậy trái lại nhớ tới trò khôi hài bị từ hôn vào bốn năm trước, đối phương tựa hồ thực sự họ Trịnh, “Hôn ước này là trưởng bối của Dương, Trịnh hai nhà định xuống, mãi cho đến sau này Trịnh gia từ hôn, ta đều chưa từng gặp qua vị công tử họ Trịnh kia.”

Đoàn Duy hơi chút chần chờ, mới nói: “Nếu như thuận tiện, có thể nói nguyên nhân người Trịnh gia từ hôn không?”

“Không có nguyên nhân đặc thù gì, ngươi cũng thấy đấy, ” nàng nâng ngón tay chỉ bốn phía, thính đường của Dương gia ngăn nắp sạch sẽ lại không che giấu được cũ nát hàn toan, thản nhiên nói: “Gia đạo của ta sa sút, Trịnh gia tốt xấu tính là quan lại nhân gia, bây giờ hôn nhân không phải đều là chú ý môn đăng hộ đối sao, cho nên Trịnh gia hối hôn rất bình thường.”

Một nữ tử, bị nhà trai hối hôn tính là vô cùng nhục nhã, chớ nói khóc nháo, đến tìm cái chết đều là chuyện thường xảy ra.

Nhưng lúc nữ tử trước mắt nói chuyện lãnh tĩnh khách quan như là nói chuyện của người khác, điều này làm cho Đoàn Duy lần thứ hai cảm thấy Dương Thanh Già cùng đại đa số nữ tử hắn biết hiện nay cũng không giống nhau.

Nàng càng giống như là một tồn tại độc lập, không phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, cũng sẽ không dễ dàng tỏ ra yếu kém, luận kỳ học thức nhãn lực, can đảm quyết đoán, thậm chí càng hơn nam tử một bậc.

Nàng không phải thố ti hoa, mà là một cây gậy trúc, nhìn như tế tước thậm chí suy nhược, lại đứng thẳng trên vách đá, giảo định thanh sơn, kình lực nội phát, không gãy không cong.

“Làm sao vậy, sao lại nhìn ta như vậy?”

Đoàn Duy nghe vậy thu hồi ánh mắt, nhìn chén trà trong tay, nói: “Không có gì, ngươi đã căn bản không quen biết Trịnh Khuyết, vậy cũng không có can hệ quá lớn.”

“Rất xin lỗi không có giúp được ngươi, ” Dương Thanh Già hỏi: “Vụ án này. . . Rất vướng tay chân sao?”

“Không, vụ án này chợt nhìn lại tính là hết sức rõ, Trịnh Khuyết đã có động cơ gϊếŧ người, nhân chứng vật chứng cũng đều rất rõ ràng. Bất quá. . .” Hắn trầm ngâm nói: “Ta luôn cảm thấy sự tình có chút kỳ hoặc.”

“Kỳ hoặc? Kỳ hoặc chỗ nào?”

“Tạm thời vô pháp điều tra rõ, nhưng vụ án này phá tựa hồ quá mức thuận lợi, như. . . Như là chuyện đương nhiên phát sinh. Người chết thi trúng hội nguyên, để ăn mừng, vì vậy vào đêm hôm qua bao toàn bộ Đắc Nhất các, mở tiệc chiêu đãi một ít cử tử. Người chết và Trịnh Khuyết vào lúc ban đêm tất cả đều uống say không còn biết gì, mỗi người bọn họ đi khách phòng lầu hai của Đắc Nhất các đi nghỉ ngơi. Sáng ngày thứ hai, tiểu nhị của Đắc Nhất các liền phát hiện người chết ở trong phòng, cổ bị cắt vỡ, mà Trịnh Khuyết cũng trùng hợp lúc này ở gian phòng của mình ôm hung khí, cả người là máu tỉnh lại, bị người bắt vừa vặn. Còn có tiểu nhị tuần tra ban đêm của Đắc Nhất các, hắn tự xưng bản thân canh tới nửa đêm, Trịnh Khuyết đã từng vào gian phòng của người chết. Mà Trịnh Khuyết cùng người chết luôn luôn không hợp, thi hội lần này lại ở dưới người chết, nếu như say rượu dưới xung động gϊếŧ hắn, cũng là hợp tình hợp lý.”

Bookwaves.com.vn

“Vậy hung phạm nói như thế nào?”

Đoàn Duy nói: “Trịnh Khuyết sáng nay bị Thuận Thiên phủ nha môn bắt giữ, vẫn không nhận tội.”

Dương Thanh Già suy tư một chút, nói: “Chỉ mấy điểm ngươi nói, ta không cách nào làm ra một phán đoán thập phần xác định, nhưng trạng huống trước mắt đến xem, chuyện thật có chút không hợp với lẽ thường.”

“Nói như thế nào?”

Dương Thanh Già phân tích nói: “Khắc Duẫn ngươi suy nghĩ một chút, nếu như một người say rượu, hắn có thể nửa đêm đi gϊếŧ một người hắn muốn gϊếŧ, đồng thời chưa từng thất bại, không có gϊếŧ sai người, vậy nói rõ ngay lúc đó ý thức của hắn ít nhất là nửa thanh tỉnh. Nếu là như vậy, vậy hắn không đạo lý sau khi nghỉ ngơi một buổi sáng, ở trong phòng, chờ người khác đến đây bắt hắn cùng thu được tang vậy. Huống chi, hung phạm cùng người chết tốc lai không hợp, đích xác có động cơ gϊếŧ người, nhưng hắn dầu gì cũng là một tài tử đứng thứ hai của thi hội, đầu óc nhất định không ngu ngốc, hắn làm sao có thể lựa chọn cái loại trường hợp thập phần phong bế như khách phòng của một tửu lâu này, còn ở thời khắc thi hội yết bảng mọi người đều biết hắn ở dưới người chết đi hành hung gϊếŧ người được chứ? Hiện tại gϊếŧ người, khác nào nói cho mọi người biết, ta chính là hung thủ sao? Hắn đại khai có thể tìm phương pháp khác bí mật hơn, lưu đường lui cho mình.”

“Ngươi nói chỉ bất quá suy đoán dựa theo lẽ thường thôi, có đôi khi loại chuyện gϊếŧ người này, không cách nào dùng lẽ thường đo lường được.”

Dương Thanh Già gật đầu: “Đích thật là như vậy, nhưng lẽ thường sở dĩ được gọi là lẽ thường, là bởi vì nó là một tiêu chuẩn cơ bản đại chúng tôn sùng. Dĩ nhiên, ” nàng nói bổ sung: “Bất cứ chuyện gì cũng không có tuyệt đối, nhất là loại người tồn tại trên thế giới khó nhất nắm lấy này. Bất quá đã có hoài nghi, vậy nên tra rõ, dù sao mạng người quan thiên, không thể đùa bỡn.”

Đoàn Duy nói: “Điểm này ngươi nói không có sai, rất nhiều người cảm thấy dưới tay của cẩm y vệ tù oan vô số, căn bản không quan tâm chân tướng là cái gì, nhưng tối thiểu trong mắt của ta, nếu như có thể, ta cuối cùng hy vọng có thể điều tra rõ sự thực, tránh cho uổng gϊếŧ vô tội.”

Dương Thanh Già nhìn dáng dấp thanh lãnh đạm mạc trước sau như một của hắn, lúc này lại dị thường chăm chú giải thích với mình, cười nói: “Như đã nói qua, Khắc Duẫn ngươi tiết lộ nhiều tình huống vụ án với ta như vậy, có phải trái với quy định cẩm y vệ của các ngươi hay không?”

Đoàn Duy nghe vậy sửng sốt, đối phương nói không sai, chút bất tri bất giác, bản thân thật sự nói không ít chuyện không nên của án tình với ngoại nhân như nàng, đây thật đúng là tính là vi kỷ.

“Yên tâm đi, ta sẽ không nói với người khác, ” Dương Thanh Già khó có được thấy Đoàn đại nhân có chút quẫn thái, ranh mãnh nháy mắt mấy cái: “Tốt xấu ta tính là một trạng sư, tối thiểu nghĩ kế cho ngươi, ngươi đây cũng là vì phá án mới tìm tới ta, không tính là phá hư quy củ, một hài hài thối, qua một phần ba Chư Cát Lượng đi.”

Đoàn Duy bị chớp mắt của nàng trong nháy mắt tâm luật không đồng đều, hắn “Khụ” một tiếng, đạm nói: “Ta thấy Dương đại trạng vô cùng khiêm tốn, lần trước án của Giang Mãnh vụ kia, uy danh của ngươi lan xa ở trong Bắc Trấn phủ ti của chúng ta, Hoài Tín truyền chuyện phá án của ngươi vô cùng kì diệu.”

“Hoài Tín?”

“Chính là Triệu Thành, tên tự của hắn là Hoài Tín.”

Bookwaves.com.vn

“Nga, ” Dương Thanh Già gật đầu: “Ta nhớ kỹ ở Phong thành, lúc hai chúng ta mới quen, ngươi nhắc tới chiếu ngục với ta, ta hỏi ngươi chiếu ngục là địa phương nào, ngươi nói với ta chiếu ngục là nơi ta đi vào xong không chịu được nửa canh giờ. Ngươi thật sự không có gạt ta, nói thật, nơi đó xác thực rất áp lực, trên tinh thần và thể xác đều là một loại dằn vặt.”

“Bất quá ngươi bình yên vô sự đi ra, còn tiện thể phá án, Triệu Thành nói ngươi là ‘To gan lớn mật’, ‘Quỷ kế đa đoan’ .”

“Triệu đại nhân quá khen rồi, ” Dương Thanh Già bất đắc dĩ nói: “Chẳng qua là liên quan đến tính mệnh của những người vô tội, phải kiên trì không trâu bắt chó đi cày. Huống hồ hình phạt của Bắc Trấn phủ ti các ngươi, thật đúng là để người sợ.” Nàng dừng một chút, đột nhiên thành khẩn nói: “Nói đến án tử lần trước, ta còn phải cám ơn ngươi, Triệu Thành đều nói với ta, ngươi dùng bồ câu đưa tin cho hắn, bảo hắn chiếu cố ta.”

“Án tử lần trước, toàn bằng sức của ngươi một mình, chúng ta ở ngoài kinh thành, không giúp đỡ được cái gì, không cần phải nói tạ ơn.”

Dương Thanh Già nhìn cái ly rỗng của hắn, đứng dậy lại rót tiếp cho hắn một ly.

Đoàn Duy nhìn nước trà cạn thúy trong suốt, giống như lơ đãng hỏi: “Thiếu niên trong viện kia. . . Là ai?”

Dương Thanh Già để ấm trà qua một bên: “Hắn tên Chu Hưng, chính là một trong những tiểu khất cái trong vụ án của Giang Mãnh lần trước bị bắt lần đó, ta thấy hắn không có chỗ ở cố định, trên người lại có thương, đơn giản lĩnh hắn trở về làm hạ thủ. Hắn thông minh, lại có chút kiến thức, là một hài tử tốt.”

“Chu. . . Hưng.” Đoàn Duy nhíu mi lại nhẹ giọng nam nói.

“Làm sao vậy?”

Đoàn Duy lắc đầu: “Không có gì, ” hắn dừng một chút, lại nói: “Ngươi chiếu cố thật tốt hắn.”

Dương Thanh Già có chút kỳ quái: “Mới vừa rồi ở trong viện ta thấy ánh mắt ngươi nhìn hắn có chút kỳ quái, hiện tại ngươi lại bảo chiếu cố hắn, ngươi thực sự không biết hắn?”

“Không biết, ” hắn nhấp một ngụm trà: “Người có tương tự, ta nhìn nhầm mà thôi.”

Dương Thanh Già thấy ngữ khí khẳng định của đối phương, cũng không tiện hỏi tới nữa, vì vậy gật đầu.