Cưới Để Trả Nợ

Chương 3: Tôi không thích nói chuyện với anh

Bên này lặng lẽ ngồi một góc ánh mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó chắc là tìm Băng Băng nhưng suốt lễ cưới cô không thấy bạn mình xuất hiện mặt cô buồn bã chỉ biết hi vọng khách dự tiệc mau về để cô không phải ở đây nữa cô cảm thấy ngột ngạc nơi sang trọng đông người như thế này

- Ăn chút gì đi suốt buổi lễ cậu đã không ăn gì rồi

Giọng nói quen thuộc bên tai, Hạ Đan cũng vì thế mà quay lại trên môi nở nụ cười đó không ai khác là Băng Băng cô đem ít thức ăn cho Hạ Đan vì biết bạn mình chưa ăn gì, thấy bạn mình trước mặt Hạ Đan vui vẻ cười rất tươi nhưng cô không có tâm trạng ăn uống, Băng Băng xoa nhẹ vào lưng bạn mình an ủi rồi nhìn về phía Minh Hào tỏ ra chán ghét

- Sau này thỉnh thoảng tớ sẽ xin phép 2 bác để qua chơi với cậu nhưng mỗi ngày cậu phải gọi video call với tớ nhé!!

- Tất nhiên rồi ngoài cậu ra thì tớ còn nói chuyện được với ai

Hạ Đan cười rồi trả lời câu nói của Băng Băng cô có vẻ rất thoải mái khi ở cạnh bạn mình gương mặt cũng tươi hơn hẳn, chưa nói được bao lâu Hạ Đan thấy Cao Minh Hào đi về phía cô bất giác cô quay sang nhìn Băng Băng với vẻ mặt buồn bã và có chút lo lắng, Băng Băng chỉ biết nắm tay cô an ủi

- Về thôi, tôi mệt rồi!!

Hắn nhìn cô mặt lạnh như băng không chút cảm xúc chỉ nói một câu rồi bỏ đi, Hạ Đan ôm chặt Băng Băng để tạm biệt cô rất muốn òa khóc nhưng cô không thể làm điều đó

- Anh ta có làm gì quá đáng với cậu nói mình biết tiếng nhé Đan Đan

- Được rồi mình đi trước nhé!!

Hạ Đan lặng lẽ bước vào xe ngồi trên đường đi cô và hắn không nói với nhau câu nào, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng hắn xuống xe lạnh lùng đi vào trong, Hạ Đan lặng lẽ đi vào thấy tất cả người nhà đều đứng trước cửa để đón cô

- Chào bà chủ chuyển đến sống ở đây ạ!

- Mọi người gọi cháu là Hạ Đan được rồi ạ

Cô lễ phép đáp với những người làm lớn tuổi trong nhà trên môi nở nụ cười thân thiện, mọi người liền cười rồi vội ra xe lấy hành lí vô vào nhà, Hạ Đan đứng đó một lúc thấy người phụ nữ trung niên đang tiến lại gần cô có vẻ sợ không biết chuyện gì

- Đừng sợ, tôi là quản gia ở đây gọi tôi là dì Nga là được

Thì ra đó là quản gia của nhà này, nói rồi quản gia dắt cô đến phòng riêng mà bà ấy đã chuẩn bị cô mừng thầm trong bụng vì không phải ở chung phòng với tên mặt lạnh kia cô liền vào phòng tắm, tắm sạch sẽ liền mặc bộ đồ pijama tay dài bước ra có vẻ rất thoải mái, sau đó cô dọn dẹp đồ vào tủ và bố trí lại đồ vật trong phòng

- Cô bị gia đình họ Trương đó bỏ đói 23 năm hay sao mà gầy quá vậy?

Đang sắp xếp đồ vật trong phòng bổng ngoài cửa Cao Minh Hào bước vào nhìn xung quanh phòng rồi nhìn Hạ Đan từ trên xuống hỏi một câu rất tào lao, cô im lặng nhìn anh rồi mở vali định xếp đồ vào tủ

- Không có miệng trả lời câu hỏi của tôi à?

- Tôi không thích nói chuyện với anh!!

Cô cúi mặt lấy đồ rồi thản nhiên đáp lại anh, anh ta nhìn cô với vẻ chán ghét lại giường ngồi nhìn cô xếp đồ cau mày lại gương mặt thì lạnh như băng

- Người gì nhìn vừa gầy vừa nhỏ không có gì hấp dẫn nhìn thì không quyến rũ chút nào cưới cô về làm cây kiểng chứ làm vợ gì

- Anh không thích thì về phòng của anh việc gì phải ở đây nói tôi này kia

Nghe hắn chê bai đủ điều, cô liếc anh rồi trả lời với giọng chua chát không hơn không kém gì anh

- Bạn cô nói cô hiền lắm sao lúc nào cô nói chuyện với tôi cũng cục súc đã vậy mặt mài lúc nào cũng cau có, ghét tôi đến vậy sao?

- Tôi muốn ngủ anh ra ngoài đi!

Không đôi co nữa cô liền đuổi anh ta ra ngoài rồi khóa trái cửa cô ngồi trên giường với đôi mắt ngấn lệ lúc ấy chỉ còn mình cô, cô mới khóc nức nở vì không muốn người khác nhìn cô với vẻ ngoài yếu đuối không nghĩ số phận sẽ trêu đùa cô như vậy lấy một người mà không có cảm giác an toàn cô tha chết còn hơn cô khóc đến ngủ lúc nào không hay

Hôm sau thức dậy cô định trở lại cửa hàng hoa làm việc nhưng anh ta từ phòng đối diện bước ra nhìn cô với ánh mắt gϊếŧ người giọng nói lạnh lùng cất lên

- Đi đâu sớm vậy?

- Đi làm

Không thua kém gì giọng nói lạnh lùng kia cô đáp với chất giọng chua chát, hai người nói chuyện nhưng không có chủ ngữ hay vị ngữ gì cả, hắn bắt đâu cau mày nhìn cô nhưng Hạ Đan định bỏ xuống nhà thì bị hắn nắm lại cổ tay cô bị hắn năm chặt đến đỏ hằn lên

- Anh làm tôi đau đó

- Cô không làm ở đó nữa từ hôm nay đến làm trợ lí cho tôi

- Sao tôi phải nghe anh? Tôi đâu phải con ở của anh mà quản

- Trả nợ

Nghe hắn nói cô bất giác im lặng vì cô quên rằng cô cưới hắn là để trả nợ nên không thể cãi lại những gì hắn nói, cô mím chặt môi hay tay nắm lại cúi đầu không dám nói thêm câu nào

- Nói hay làm mà sao im lặng rồi?10 phút nữa ra xe đến công ty với tôi

Nói rồi hắn một mạch trở vào phòng thay quần áo, Hạ Đan cũng vội vào phòng mà rơi nước mắt cô nhanh chống lấy lại trạng thái ban đầu rồi xuống xe cùng hắn đến công ty

Vừa đậu xe hắn liền đi trước bỏ cô chạy theo sau, thang máy mở ra một căn phòng làm việc to hơn nhà cô ở lúc trước cô bất giác nhìn xung quanh mọi thứ rất sang trọng toàn là những thứ đắt tiền, trước phòng làm việc có 2 bàn làm việc riêng cho thư ký và trợ lí cũ của hắn vì bây giờ cô là trợ lí nên Kỳ Lâm trợ lí phải dọn ra làm việc với thư kí, Hạ Đan cúi đầu chào 2 người họ rồi liền bước vào phòng với Minh Hào

Bàn làm việc của cô gần cửa cách cũng xa bàn làm việc của anh ta nên cô cũng thoải mái, ngồi cả buổi không có việc gì làm cô chán sắp ngủ gục điện thoại cũng không được dùng

- Đi pha cho tôi một ly cà phê

Bỗng giọng nói lạnh lùng cất lên làm cô giật mình, cô liền lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài thở dài dù sao đi thì cũng đỡ buồn ngủ hơn phải ngồi một chỗ, Hạ Đan vừa bước ra ngoài hắn lại nhếch mép tựa lựng vào ghế xoay xoay cây bút vẻ mặt gian ác có chút lành lùng của hắn khiến người ta nhìn vào phải khϊếp sợ