Khách sạn Shangri-la.
Hiện trường tiệc cưới.
Nửa giờ trước hôn lễ, Diệp Miên Miên đang ngồi trong phòng chờ đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, đầu óc choáng váng, chẳng lẽ là bị cảm rồi sao?
“Mục Chi... San San...”
Tống Mộc Chi là chồng chưa cưới của cô, Diệp San San là em kế cô, cô đã tìm bọn họ suốt nãy giờ mà vẫn không thấy đâu. Vào lúc quan trọng như vầy, tại sao cả hai lại đột nhiên biến mất?
Quên đi, về nhà lấy ít thuốc cảm giải quyết trước đã, dù sao phòng tân hôn cũng ở gần đây.
Sau năm phút lái xe thì Diệp Miên Miên đã đến nơi.
Vì muốn có một cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào với Tống Mục Chi, Diệp Miên Miên đã tự tay thiết kế và trang trí toàn bộ phòng tân hôn này, không gian bên trong hết sức lãng mạn, cũng cực kỳ ấm áp.
Sau khi mở cửa, cô liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Có động tĩnh trong nhà! Lúc này, tất cả khách mời và Tống Mục Chi hẳn đều đang ở khách sạn mới đúng! Chẳng lẽ là kẻ trộm?
Cô bước từng bước nhẹ nhàng đi đến trước phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong phát ra âm thanh, cô cẩn thận nhìn vào.
Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông với bông hoa chú rể được cài trên ngực áo, đang nằm trên chiếc giường tân hôn, bộ dáng có phần uể oải.
Bên cạnh, người phụ nữ đã cởi chiếc váy mỏng màu hồng đến tận thắt lưng, đôi tay xinh đẹp đặt trên mình người đàn ông chậm rãi vuốt ve, dường muốn quyến rũ.
“Mục Chi, em trẻ hơn chị ta, xinh đẹp hơn chị ta, vóc người cũng gợi cảm hơn chị ta, tại sao anh cứ nhất định phải kết hôn với chị ta? Nghĩ đến đêm nay anh sẽ cùng chị ta động phòng, em rất khó chịu!”
“San San, em cố gắng nhẫn nại thêm một chút! Đợi anh và chị em thành hôn xong, chừng đó anh mới có thể lấy được 50% cổ phần trong tay cô ta.”
Bàn tay của người phụ nữ đã không nhịn được mà đưa xuống nắm lấy thắt lưng của người đàn ông, nóng lòng muốn làm chuyện xấu hổ đó với anh ta.
“Hừ, anh sẽ không yêu chị gái em đó chứ? Lúc trước, khi em mang anh vào nhà họ Diệp, anh đã hứa với em là sẽ không động lòng với chị gái em. Nếu anh thật sự muốn số cổ phần ấy như vậy, trực tiếp gϊếŧ chị ta đi là được mà, dù sao người thừa kế hợp pháp duy nhất của chị ta hiện giờ là em. Lén lén lút lút suốt ba năm rồi, em thật không muốn phải chịu đựng thêm một phút một giây nào nữa hết.”
“Ngoan, anh đương nhiên sẽ không động tâm với cô ta, em xem suốt ba năm nay anh chưa từng chạm vào người cô ta, ừm... San San! Đừng...”
Nhìn đến đây, Diệp Miên Miên cảm thấy như rơi vào hố băng.
Người đàn ông đó chính là kẻ mà cô đã yêu ba năm, người sắp sửa sẽ cùng cô kết hôn hôm nay: Tống Mục Chi.
Còn người phụ nữ lẳиɠ ɭơ đang cùng hắn thân mật, cô ta không phải ai khác, chính là em kế của cô, Diệp San San...
Mặc dù Diệp San San là đứa con riêng được mẹ kế mang về, cùng cô không có chút quan hệ máu mủ nào, nhưng cô vẫn luôn yêu quý Diệp San San như đứa em gái ruột của mình.
Sau khi cha cô qua đời, cô thậm chí còn định chia một ít cổ phần trong tay cho Diệp San San.
Những năm này Diệp San San vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành, trước một tiếng “chị” sau một tiếng “chị” gọi rất êm tai, quan hệ với cô cũng cực kỳ thân thiết.
Không nghĩ tới, hai người mình quan tâm nhất lại cùng nhau phản bội mình.
Lúc này, cô hận không thể xông vào xé xác đôi gian phu da^ʍ phụ ấy ra.
Song cuối cùng, cô vẫn dằn cơn nóng giận.
Tay run run, Diệp Miên Miên lấy điện thoại di động từ trong túi xách, âm thầm ghi lại những hình ảnh xấu hổ đang diễn ra trước mặt.
Một lúc lâu sau, cô cất điện thoại vào túi xách rồi lặng lẽ đóng cửa lại, chậm rãi lui ra ngoài.
Một hơi chạy đến địa phương trống trải, cô nắm lấy tấm biển quảng cáo, nhất thời tâm tình bi phẫn tới cực điểm.
Cô cắn răng, cố kiềm nước mắt.
Cẩu nam tiện nữ, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các người được như nguyện!
Mười lăm phút sau, hôn lễ được tiến hành.
Tất cả khách mời đều đã an vị.
Trong bộ âu phục thời thượng, Tống Mục Chi đang sốt ruột ngó quanh.
Giữa ngàn vạn mong đợi, Diệp Miên Miên mặc váy cưới màu trắng, từ bên ngoài chậm rãi bước vào.