Sau Khi Bị Nam Chủ Truyện Thế Thân Yêu Thầm

Chương 43: Cưng chiều sư muội

Du Đào buông lưu ly kính xuống, gãi đầu: "Ta cảm thấy trừ khi chủ nhân đã làm điều gì đó quá đáng, bằng không linh sủng nói chung sẽ không muốn gϊếŧ chủ nhân, hay là đem chủ nhân của mình ăn luôn. Câu trả lời này thật đáng sợ."

"Cho nên ta nói bọn họ kỳ kỳ quái quái, bởi vì bọn họ nói như vậy có chút hơi thái quá."

Chúc Minh Ngọc: ?

Lục Thanh Vũ: ?

Du Đào ngẩng đầu nhìn về phía hai người bọn họ: "Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Chúc Minh Ngọc: “……”

Này, chuyện này nàng nên trả lời thế nào đây……

Lục Thanh Vũ nghiêm túc: "Ta cũng cảm thấy bọn họ nói rất kỳ quái, sau khi linh sủng ký kết khế ước cùng với chủ nhân, linh sủng sẽ không gϊếŧ chủ nhân, nếu không sẽ bị phản phệ."

"Cho nên ta cũng không biết bọn họ đang nói cái gì hết."

Chúc Minh Ngọc: ?

Tiểu tử, tốt nhất là ngươi nên thật sự không biết.

Chúc Minh Ngọc ho nhẹ hai tiếng: “Ta cũng không hiểu thú ngữ, không biết bọn họ đang nói cái gì.”

Lục Thanh Vũ nhàn nhạt liếc nàng ấy một cái.

Không ai biết về nó, điều này đã trở thành một bí ẩn chưa được giải đáp, Du Đào thở dài tắt lưu ly kính đi: "Xem ra chỉ có thể đi hỏi Lâm Lâm sư thúc, thúc ấy thường đọc rất nhiều sách."

Chúc Minh Ngọc: “……”

Lục Thanh Vũ: “……”

Hai người vô cùng ăn ý mà không lên tiếng ngăn cản.

Đạo hữu chết thì bần đạo bất tử, Lâm Lâm sư thúc, ngài đi bình an.

Nhưng trong lòng hai người đều suy nghĩ: Thì ra Du Đào cũng không nhìn thấy những thϊếp thư đó, vậy thì không có gì có thể tốt hơn.

Băng ghế dài vốn là chỗ dành cho hai người, nay lại có ba người ngồi thì hơi chật, tứ chi không thể tự do hoạt động.

Du Đào thậm chí không thể lật trang sách, vì vậy nâng mắt trông mong nhìn hai người.

Chúc Minh Ngọc khẽ cười: “Lục sư tỷ, đối diện vẫn còn rất rộng rãi.”

Lục Thanh Vũ muốn ngồi cùng tiểu đào tử thơm tho mềm mại cho nên đương nhiên không vui: "Làm sư tỷ đương nhiên là phải nhường dưới, chỗ ngồi rộng rãi nên nhường cho Chúc sư muội ngồi mới phải."

Cả hai đều không muốn qua phía đối diện, hai người các nàng nhìn nhau một lúc lâu, Du Đào là người bại trận đầu tiên, nàng đành chạy sang phía đối diện.

"Chúc đồng học, Lục sư tỷ, ta có chút thở không nổi nên ngồi ở chỗ này trước vậy."

Hai người trầm mặc một chút nhưng không ai trong số họ lên tiếng phản đối.

Dù sao, bất kể ai trong số các nàng ngồi cùng với Du Đào thì người kia sẽ không vui.

Lục Thanh Vũ đột nhiên lấy một đĩa bánh tuyết lê từ trong túi trữ vật ra, hương bánh thơm nức bốn phía, vị ngọt ngào.

Nàng ấy lấy một miếng, nghiêng người đưa đến bên miệng Du Đào: "Du sư muội, mau nếm thử đi, đây là bánh tuyết lê mới của Cửu Vị Phường, gần đây rất được các nữ hài tử hoan nghênh."

Chúc Minh Ngọc: ?

Chúc Minh Ngọc mài qua mài lại răng hàm sau.

Bây giờ Chúc Minh Ngọc xem như đã nhìn ra, cái gì mà đọc sách thư giãn một chút, đều là lấy cớ cả, chính là bởi vì muốn đến gần Du Đào thôi.

Mặc dù không biết rốt cuộc nàng ấy có ý gì nhưng Chúc Minh Ngọc có một loại trực giác rằng sẽ bị người khác cướp đồ.

Điểm tâm được đưa đến bên miệng, Du Đào chưa từng có trải nghiệm này bao giờ, sau khi có chút hoảng nói cảm ơn, nàng liền há miệng nhỏ ăn luôn.

Nàng cẩn thận nói: "Ừm, ăn rất ngon, cảm ơn Lục sư tỷ."

Lục Thanh Vũ cười: “Thích thì ăn nhiều vào, lần sau sư tỷ sẽ mang cho ngươi ăn nữa.”

Ngoại trừ một lần gặp nàng ấy ở bên ngoài Tàng Thư Các, Du Đào cũng chỉ nghe thấy Chúc Minh Ngọc kêu nàng ấy là Lục sư tỷ, thậm chí còn không biết tên của nàng ấy, vì vậy đối với sự thân mật của nàng ấy như vậy, Du Đào cảm thấy rất bối rối và có chút khó có thể hiểu được.

"Lục sư tỷ, trước đây chúng ta có quen biết sao? Hay là ta đã quên mình đã gặp qua sư tỷ, thật có lỗi."

Chúc Minh Ngọc lạnh lùng nói: "Không cần hoài nghi, hôm nay ngươi đúng thật là mới vừa gặp nàng ấy."

Du Đào: Hả?

Lục Thanh Vũ khẽ mỉm cười: "Đúng là ngày đầu tiên gặp mặt, nhưng ta đối với Du sư muội muội nhất kiến như cố, vô cùng thích."

“Du sư muội sẽ không cảm thấy thấy phiền phức chứ?”

Du Đào lắc đầu: "Không phải vậy, nhưng ta thậm chí còn không biết tên của Lục sư tỷ..."

“Lục Thanh Vũ, cứ gọi ta Thanh Vũ là được rồi, nếu không quen gọi cũng có thể gọi ta là Lục Lục tỷ tỷ.” Lục Thanh Vũ tay chống cằm, cười khanh khách nhìn nàng.

Chúc Minh Ngọc lặng lẽ đưa mắt nhìn qua.

Hừ, cái người mấy năm trước tại gia yến đã lạnh lùng nói với Chúc Thiên Huỳnh rằng ta không phải tỷ tỷ của ngươi, người đó chắc không phải là ngươi đâu ha.

Nhìn xem bộ dạng không đáng giá tiền của ngươi bây giờ đi!