Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 2: Tìm gái thì phải trả tiền

Thấy được khen khuôn mặt Sắc Vi hơi đỏ lên, vành môi xinh khẽ cắn vào nhau bối rối, có chút oán trách nói:

- Xinh đẹp mà có ích gì, có một số người lâu lâu mới đến một lần, lại còn đến muộn nữa.

Đối mặt với một mỹ nhân yêu kiều như vậy, trong lòng Dương Thần liền trào lên một cảm giác thèm khát, đặc biệt cô còn đang nhìn thẳng vào hắn, không hề có vẻ gì là sẽ từ chối hắn cả. Nhưng rất nhanh phần thiện trong con người Dương Thần đã hiện lên trấn áp, lấy lại vẻ bình thường, cười nói:

- Tôi không uống rượu, cũng không rành cách nói chuyện với phụ nữ, hơn nữa mỗi ngày phải bán hàng, thực sự cũng mệt.

Ánh mắt của Sắc Vi có phần u ám trừng lên nhìn Dương Thần:

- Đừng nói với tôi mấy cái đạo lý đó, bày bán gì, một cái sạp dê nướng thì có gì mà bày với chả bán, mệt đến chết mà tiền chả kiếm được bao nhiêu. Nếu cậu muốn kiếm tiền thế thì qua đây làm bảo mẫu cho tôi đi, mỗi tháng tôi trả cậu cao hơn bán thịt dê nướng gấp trăm lần.

Dương Thần cười khổ nói:

- Chị Sắc Vi, làm gì có đàn ông nào lại đi làm bảo mẫu chứ.

- Nói với cậu không biết bao lần, mà cứ chị Sắc Vi chị Sắc Vi, bộ tôi già lắm sao?

Sắc Vi lại trừng mắt nhìn Dương Thần, dáng vẻ còn có chút làm nũng nói.

Dương Thần đành phải nhượng bộ:

- Được rồi, Sắc Vi, hiện tại công việc của tôi vẫn rất ổn, tạm thời tôi không có ý định tìm việc làm.

Sắc Vi vẫn chưa chịu thôi, lại nói:

- Nếu cậu không chịu làm bảo mẫu cho tôi, vậy làm vệ sĩ cũng được. Hoặc là đến đây làm chủ quán rượu cũng tốt, dù sao tôi cũng chỉ thi thoảng mới tới, còn bình thường chẳng có ai quản lý cả.

Nghe thấy vậy Dương Thần cảm động, đương nhiên hắn biết cô gái này thực lòng quan tâm đến mình, nhưng hắn có lập trường của riêng hắn. Ngày đầu gặp Sắc Vi hắn đã quyết định không thể có mối quan hệ quá sâu sắc với người phụ nữ này.

- Thôi Sắc Vi ạ, tôi thấy bán thịt dê xiên nướng cũng rất tốt, ở chợ cũng có nhiều người tốt mà.

Dương Thần cúi đầu uống nước, không muốn nói thêm về chuyện này nữa.

Sắc Vi thấy bộ dạng bướng bỉnh vậy của Dương Thần liền bực mình lẩm bẩm:

- Cậu phải làm người đàn ông của tôi mới phải!

Cô không biết rằng đến cô cũng nghe ko rõ câu nói này, nhưng Dương Thần lại nghe được rất rõ, có điều hắn giả vờ như không hề nghe thấy.

Tuy rằng khuôn mặt và dáng người cô ở trong quán rượu tranh sáng tranh tối này vẫn kiều diễm thướt tha, nhưng lúc đầu Sắc Vi mới xuất hiện, dù có người nhìn thấy cũng chỉ dám liếc qua chứ không ai dám nhìn lâu. Có khách tò mò hỏi xung quanh Sắc Vi là ai thì nhận được câu trả lời:

- Lo mà uống rượu của ngươi, đừng đâm đầu vào chỗ chết!

Sắc Vi có chút cảm giác thất bại, ngồi bên cạnh Dương Thần, cô rót cho hắn một ly Whiskey, sau đó lại tự rót cho mình một lý, nhìn hắn oán trách:

- Đồ cứng đầu, tôi biết cậu bướng bỉnh, không chịu ở bên cạnh tôi. Nhưng hôm nay sinh nhật tôi, dù thế nào cậu cũng phải uống với tôi một ly chứ.