Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 57

Giọt nước mắt xoẹt qua gò má Thẩm Đồng, rơi xuống mu bàn tay của Tịch Diêm đang đè lên vai của Thẩm Đồng. Nhiệt độ nước mắt ngấm vào da làm Tịch Diêm có loại cảm giác bỏng rát.

Toàn bộ sự điên cuồng đều bị giọt nước mắt này cuốn sạch bách, hết thảy cảm xúc hỗn loạn cùng tâm tình mất khống chế và bức tường bao quanh trái tim mà hắn cho là vững như tường đồng vách sắt lại không thể hứng chịu được một giọt nước mắt.. Chỉ cần một giọt nước mắt liền sụp đổ toàn bộ.

Tịch Diêm sau khi khôi phục lí trí thì chỉ còn lại hoảng loạn cùng căng thẳng, tư duy thậm chí đình chỉ vài giây, một bên ôm Thẩm Đồng một bên liên tục hỏi "Làm sao vậy?"

Đau.

Tong đầu Thẩm Đồng chỉ còn lại đúng một chữ, theo bản năng ôm bụng, cảm giác như hô hấp cũng mang theo đau đớn như bị lửa đốt. Lông mi vốn dài dưới ánh đèn nghiêng càng thêm dài, run rẩy dưới bóng tối làm tâm người nhìn như bị bóp chặt cũng run lên theo.

"Bảo bối đau chỗ nào?" Sự trấn định của Tịch Diêm trong ngày thường không biết đã bị quăng đi chỗ nào, nhìn phía dưới Thẩm Đồng xác định không có chảy máu, liền nhẹ nhàng đυ.ng một cái lên bụng Thẩm Đồng ôm chặt "Có phải ở chỗ này không?"

Đáng tiếc Thẩm Đồng đã đau đến độ ngoài việc đứt quãng kêu đau thì căn bản không trả lời lại. Mà từng tiếng kêu đau đớn kia lại giống như đao nhọn đâm vào ngực Tịch Diêm, làm hắn đau đớn, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên, lại cố tình không biết phải làm sao, tiếng nói khàn đυ.c "Bảo bối, đừng làm ta sợ.."

Người hắn yêu nhất, quan tâm nhất đang yếu ớt hướng hắn cầu giúp đỡ, mà hắn lại bó tay toàn tập. Đối mặt điều này, bất luận người nào đều cảm thấy khó thở cùng hỏng mất, đủ để làm cho nam nhân mạnh mẽ nhất vì nó mà sụp đổ.

Càng quan trọng là.. Đối phương bị như vậy là do mình.

Loại cảm giác đó giống như cả người bị dội dầu, âm thanh lửa đốt vang lên lách tách bên tai, lại một bước rơi vào vực sâu băng lãnh.

Lại có thêm hai giọt nước mắt từ đôi mắt mở to mờ mịt của Thẩm Đồng rơi xuống, tầm mắt của hắn hoàn toàn mơ hồ, ý thức cũng mơ hồ, đem cơ thể cuộn thành hình con tôm, bộ dáng như động vật nhỏ bị thương. Sự việc vừa mới trải qua cùng đau đớn toàn thân lúc này làm hắn giống như vừa mới được vớt từ nước ra, tóc đen đảo mắt liền ướt đẫm mồ hôi, từng sợi bết vào trán, cũng xõa lung tung ở trên giường, màu sắc đen kịt như mực đem người bị vây bên trong càng trở nên gầy gò tái nhợt. Trước khi hôn mê, vô ý thức mà đưa tay bắt lấy vạt áo Tịch Diêm, giống như nắm được khúc cây cứu mạng.

Cũng đồng thời bắt được nơi mềm mại nhất trong lòng Tịch Diêm.

Tịch Diêm chỉ cảm thấy trái tim như bị cánh tay kia xuyên qua, đâm thành từng mảnh nhỏ, mãi đến vài giây sau mới run rẩy đem Thẩm Đồng ôm lấy, đưa hắn đi chữa bệnh. Nhưng giờ khắc này bộ dáng Thẩm Đồng quá mức chật vật, áo sơ mi miễn cưỡng có thể ra ngoài, quần lại bị lôi kéo đến vụn nát, ngay cả một tấc da thịt của người yêu Tịch Diêm cũng không muốn để người khác thấy, cắn răng quyết định trước tiên giúp Thẩm Đồng tẩy rửa cùng thay y phục.

May mà Tịch Diêm còn chưa kịp bắn bên trong, quá trình thanh tẩy không quá rườm rà. Miệng huyệt nho nhỏ mặc dù không có chảy máu nhưng vẫn bị xước nhẹ cùng sưng đỏ, Tịch Diêm cẩn thận từng tí một thoa thuốc lên miệng huyệt, làm Thẩm Đồng đang ngủ co rúm lại, phát ra một tiếng nghẹn ngào nho nhỏ.

Trước khi hôn mê hắn sớm không còn khí lực kêu đau, chỉ còn có thể nghẹn ngào như ấu thú, âm cuối khàn khàn phảng phất như mang theo tiếng khóc, lại giống như là cầu xin, làm tâm đã nát vụn của Tịch Diêm một lâng nữa bị cắt vụn, liên tục lặp lại không có điểm dừng.

Mặc y phục cho Thẩm Đồng xong, Tịch Diêm sử dụng tốc độ không tưởng ôm Thẩm Đồng lao nhanh ra đường, cuối cùng cũng đến phòng chữa bệnh trước khi đóng cửa. Sự đau đớn của Thẩm Đồng mơ hồ biến mất, thần sắc dần dần bình tĩnh lại, lông mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra. Bác sĩ lần lượt kiểm tra không có kết quả, liền hướng Tịch Diêm tỉ mỉ hỏi thăm một ít tình hình ăn uống của Thẩm Đồng, bước đầu phán đoán viêm dạ dày cấp tính.

Sở y tế còn có một máy siêu âm trắng đen, mặc dù các phương diện không bằng CT, nhưng có thể đúng lúc phát hiện tổn thương về nội tạng, vì vậy để phòng ngừa vạn nhất, liền cho Thẩm Đồng siêu âm kiểm tra một lần, nhìn xem có khối u hay không.

Siêu âm xong các bác sĩ rời khỏi phòng bệnh đi lấy kết quả, chỉ để lại người nhà bên cạnh chăm sóc bệnh nhân. Tịch Diêm nhìn gương mặt ngủ say của Thẩm Đồng không nháy mắt, loại cảm giác hoảng loạn dâng lên trong tim từ đầu đến cuối không hề biến mất, thậm chí còn đang không ngừng mở rộng, liền cúi người xuống, cẩn thận ôm vai hắn.

Thân thể người trong lòng vốn hơi gầy giống như lại gầy thêm không ít, cho dù cách một lớp chăn cũng có thể nhìn thấy được xương vai. Tịch Diêm theo bản năng nắm chặt tay, muốn truyền cho hắn chút ấm áp, lại sợ làm đau hắn, liền thả lỏng một chút.

Chỉ có ôm hắn, cảm nhận được nhiệt độ cùng hô hấp nhẹ nhàng của hắn, Tịch Diêm lo lắng cùng sợ hãi mới thoáng bình phục lại, ngoài ra toàn bộ đều là đau lòng cùng hối hận.

Nhưng mà ôm Thẩm Đồng không bao lâu, liền nhìn thấy bác sĩ nhẹ nhàng mở cửa đi vào, một mặt nghiêm túc ra hiệu cho hắn ra ngoài, dẫn hắn đến phòng cách vách.

Lời kế tiếp của bác sĩ làm cả người Tịch Diêm đều ngây dại.

".. Đau đớn không phải do viêm dạ dày hay khối u, mà bởi vì mang thai dẫn đến phản ứng không tốt" Hai bác sĩ hiển nhiên cũng đối với chuyện này cảm tháy kinh ngạc, vì vậy ngữ khí hết sức chăm vhus cùng cẩn thận "Mang thai vốn cần phải đặc biệt chú ý, không cẩn thận rất dễ dẫn đến đau bụng, xuất huyết, thậm chí là sảy thai."

Bác sĩ chỉ vào một điểm trên hình chụp "Cái này chính là túi mang thai trong bụng hắn, hơn nữa bên trong đã hoài thai nha. Chúng ta đã nghiên cứu phỏng đoán rất lâu, xác định thai đã thành hình, đại khái là được một nửa. Tuy rằng nó còn rất nhỏ, từ hình dáng không thể nói là phôi thai, nhưng đã hình thành bộ phận tim cùng đại não, chỉ cần một tháng nữa có thể nhìn được bộ dáng, ngay cả ngón tay cùng ngón chân cũng nhìn thấy được rõ ràng.."

Tịch Diêm sững sờ nhìn hình dáng nho nhỏ của phôi thai, nửa ngày mới tìm lại được suy nghĩ của mình, nhớ lại ngày hắn lần đầu tiên chiếm được Thẩm Đồng, không sai biệt lắm khoảng 5 tuần trước.

".. Đại khái hắn là người song tính, ta trước đây cũng từng tiếp xúc qua những vụ như vậy" Bác sĩ cao tuổi còn nghiêm túc nói "Nếu thời kì đầu điều dưỡng tốt, vẫn có thể thận lợi sinh bảo bảo.."

Vấn đề bảo bảo mà thầy thuốc mới nói không bao lâu liền hoàn toàn không đáng nhắc tới.. Bởi vì người xảy ra vấn đề đầu tiên lại là người lớn!

Tịch Diêm trở lại phòng bệnh liền nhạy cảm ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, tâm chùng xuống, lập tức vén chăn lên, chỉ thấy ga trải giường trắng tinh dưới thân Thẩm Đồng không biết từ lúc nào đã nhiễm một màu đỏ tươi chói mắt, mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc, mà Thẩm Đồng sắc mặt trắng bệch nằm ở phía trên, chỉ im lặng nằm đó, yên tĩnh như một sợi lông chim sẽ bị ngọn gió thổi bay đi.

Thời khắc này, Tịch Diêm như không hề cảm thấy ngực đối phương phập phồng, trong nháy mắt sắc mặt Tịch Diêm so với Thẩm Đồng còn tái nhợt hơn, keo lấy tay Thẩm Đồng, từng chữ run rẩy thoát ra khỏi miệng "Đồng Đồng, Đồng Đồng.."

Lúc trước Tịch Diêm tiêm thuốc an thần cho Thẩm Đồng, đối với người bình thường vô hại nhưng đối với dựng phu lại hàn toàn bất đồng. Hơn nữa trước khi đến bệnh viện còn cưỡng bách làʍ t̠ìиɦ, kém chút liền làm đến cùng, trực tiếp dẫn đến dấu hiệu sảy thai. Cứ cho là Tịch Diêm chỉ để ý đến an nguy của người lớn, căn bản không có ý tứ giữ lại hài tử, mà cho dù có sảy thai hay không, đều đối với cơ thể người lớn tạo thành thương tổn rất nặng. [.. Bảo Bảo, Đồng Đồng của tôi]

Nhận lại chính là sự chờ đợi dài dằng dặc.

Tay chân Tịch Diêm lạnh ngắt đứng ở ngoài phòng bệnh, trái tim thống khổ như bị lo lắng cùng hối hận xẻ đôi ra, có thể nói sống một ngày tựa như một năm. So với bất cứ điều gì, tra tấn tâm lí luôn là thứ khủng khϊếp nhất, mỗi giờ mỗi khắc giống như bị gai nhọn đâm chọc.

Đứng lặng yên không nhúc nhích hồi lâu, Tịch Diêm cúi người xuống một chút, đầu cũng cúi thật thấp, sau đó như không thể thở được há miệng thở hổn hển. Vì khó thở cùng thiếu dưỡng khí, trước mắt một màu tối đen, trên hành lang đen kịt, đôi đồng tử của hắn đỏ như máu, tròng mắt trắng phủ kín tơ máu, tay bám xuống đất tạo thành năm vết kéo dài, ở phía trong còn xuất hiện rõ ràng vết máu, móng tay đứt đến tận gốc.

Đêm cuối cùng cũng trôi qua, đợi Thẩm Đồng mở mắt đã là chạng vạng ngày tiếp theo.

Đầu vừa nặng vừa choáng, ý thức rất không tỉnh táo, chỉ thấy một người nam nhân trung niên mặc áo blu trắng đang dùng ống nghe kiểm tra nhịp đập của hắn. Sau khi nghe xong lại từ phía dưới nách hắn lấy ra một cái cặp nhiệt độ, đợi thời điểm nhìn thấy 39°5, mày liền nhíu lại, đối với một thầy thuốc khác phía sau nói "Không được, vẫn phải tiêm."

Người kia liền chuẩn bị thuốc tiêm đưa cho hắn. Bác sĩ một tay cầm kim tiêm chậm rãi đi đến phía trước Thẩm Đồng, một tay thì mở đèn lên. Ánh đèn kia đem bóng người của hắn phóng đại, tầng tầng phản chiếu lên bức tường trắng xóa.

Vì đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, Thẩm Đồng vừa nhìn thấy kim tiêm liền trợn to mắt. Trong mơ màng liền cảm thấy mũi kim kia như một con quái vật sẽ đem hắn cắn nuốt không còn một mảnh, vừa nhìn thấy kim tiêm thì tâm lí ngay lập tức sinh ra sự sợ hãi.

Vô luận có muốn hay không, bảo vệ đời sau là bản tính trời sinh của con người, từ sau khi hệ thống thông báo thuốc an thần Tịch Diêm tiêm cho hắn có hại cho bảo bảo, Thẩm Đồng liền sing ra bóng ma đối với thuốc tiêm, cho dù vẫn còn mơ màng nằm trên giường cũng theo bản năng mag nổi lên kháng cự mãnh liệt.

Vì vậy hắn dùng hết khí lực đứng dậy, chạy chân trần ra ngoài. Bác sĩ nhất thời không kịp phản ứng nên để cho hắn chạy ra tận cửa.

Vội vã cầm thốc tiêm chạy tới, đem người bệnh chặn ở hành lang, ôn tồn khuyên bảo hắn trở lại phòng bệnh "Ngươi ốm rất nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ rất nguy hiểm, phải tiêm vào mới có thể khỏe lên.."

Đại khái là bị sốt đến hồ đồ, Thẩm Đồng không lên tiếng, chỉ dùng sức mím chặt môi nhìn người xa lạ trước mặt cùng kim tiêm trên tay hắn, làm như bọn họ là ác ma vậy, từng bước từng bước lui về phía sau. Do bị sốt, khuôn mặt nhỏ vốn tái nhợt đỏ ửng đến bất thường, mồ hôi dính ớt đẫm cả tóc, giống như tảo biển xõa tung đằng sau lưng.

Tịch Diêm mang bữa tối đến, vừa bước chân vào liền nhìn thấy cảnh này, Thẩm Đồng mặc áo bệnh nhân mỏng manh trắng tinh, thân thể được ánh sáng hắt vào càng trở nên tinh tế, đi chân trần, bê trong đôi mắt to tràn đầy kinh hoảng, theo từng bước bác sĩ tiến tới mà không ngừng lùi về phía sau, vội vã chạy tới hỏi "Có chuyện gì xảy ra?"

"Bệnh nhân không chịu tiêm, từ trong phòng chạy ra.."

Bác sĩ nói ra sự thật, Tịch Diêm thoáng nghĩ một chút liền biết nguyên nhân, hối hận lần thứ hai chiếm cứ l*иg ngực, căng đến nỗi không thở nổi. Sau đó cẩn thận hướng Thẩm Đồng vươn tay ra "Bảo bối, lại đây.."

Nhưng không ngờ Thẩm Đồng sau khi nhìn thấy Tịch Diêm, sợ hãi cùng hoảng hốt trong mắt càng trở nên nồng đậm, một mực lùi về phía cuối hành lang. Ở phía cuối có một cánh cửa sổ, lúc này vừa vặn được mở ra, mà bệnh viện được xây dựng ở nơi rất cao, ở tười điểm thuốc men còn quan trọng hơn cả tiền bạc này, để phòng ngừa thốc bị lấy trộm nên bốn phía xung quanh bên dưới được trồng rất nhiều bụi cây độc.

Tịch Điểm nhìn cửa sổ phía sau lưng Thẩm Đồng, tim đập hụt nửa nhịp, vội vã dừng bước lại, hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại "Chúng ta sẽ không tiêm, ngươi lại đây có được hay không.."

Thẩm Đồng ngơ ngác nhìn hắn, đâu óc rốt cục thanh tỉnh một chút, một giây sau, một loạt các hình ảnh trong kí ức cùng với đủ loại tâm tình cảm xúc đồng loạt xông vào đầu, thân thể càng dán chặt lên khung cửa sổ, hơi không chú ý một chút liền sẽ ngã xuống.

Tịch Diêm cả kinh, ngữ khí mang theo cầu xin "Trở lại bên ta, chúng ta không tiêm, hãy tin ta.."

"Ta sẽ không bao giờ tin ngươi nữa."

Vào lúc này Thẩm Đồng lại lên tiếng, thanh âm lạnh nhạt trước nay chưa từng có, giống như hàn sương giá lạnh, trái tim Tịch Diêm ngay lập tức rớt xuống đáy vực, nếu nhìn kĩ đôi mắt của Thẩm Đồng thì sẽ nhận thấy sự yêu thương lúc trước đã biến mất không thấy bóng dáng.

Đoa là bởi vì ảo giác Tịch Diêm tạo ra cho hắn 6 năm trước đã mất hiệu lực, không chỉ không tiếp tục đem Tịch Diêm coi như Hàn Doanh, mà còn vì hành vi lừa dối của hắn mà sinh ra bài xích, thẳng thừng nói ".. Ngươi đã trưởng thành rồi, chúng ta về sau sốn cho bản thân, không ai phạm ai."

"Được."

Tịch Diêm đáp ứng thẳng thắn đến mức làm Thẩm Đồng hơi sững sờ. Lại không nghĩ đến một giây sau hắn lợi dụng tốc độ không tưởng xông lên phía trước, thừa dịp hắn ngây người liền đem hắn ôm vào trong ngực.

Thẩm Đồng hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị Tịch Diêm ôm trở lại phòng bệnh, ở trong tình huống không sử dụng chân khí, sức mạnh của hắn so với Tịch Diêm giống như thú con so với sư tử. Một lần nữa đi theo vào phòng bệnh, bác sĩ lần thứ hai nhấn mạnh sự cần thiết của việc tiêm thuốc "Ốm rất nghiêm trọng, sợ là sẽ nóng đến hỏng đầu óc.."

Tịch Diêm nhíu chặt lông mày, chỉ có thể khẽ cắn răng ôm Thẩm Đồng dỗ dành "Chỉ có tiêm mới có thể khỏe lên, ngoan, đừng sợ, sẽ không đau một chút nào.."

Ngữ khí dị thường nhẹ nhàng cẩn thận, Thẩm Đồng lại giống như vô cảm với mọi thứ, trên mặt không có bất kì cảm xúc gì, dưới ánh sáng nhàn nhạt, lông mị dài nhẹ nhàng run run, phảng phất như một loại kháng cự không lời.

Bác sĩ thấy thế, liền xoa xoa bông y tế lên cánh tay Thẩm Đồng, chuẩn bị tiêm vào. Chất lỏng lạnh lẽo không chút lưu tình đâm vào cánh tay, Thẩm Đồng không hề cảm nhận được đau đớn giống lời Tịch Diêm đã nói, nhưng lại khó giải thích được cảm thấy phát lạnh cùng đau đớn đến tận xương, làm cho hắn muốn cuộn người lại.

Tịch Diêm cẩn thận từng li từng tí tiếp tục dỗ "Không sao rồi, không sợ.."

Thẩm Đồng trước sau đều không lên tiếng, lại tại lúc này ngẩng đầu lên, giơ tay cho Tịch Diêm một cái tát.

Một tát này không nể tình một chút nào, âm thanh vang dội khắp phòng, làm bác sĩ cũng ngẩn người, Tịch Diêm đem đầu bị đánh hơi lệch nghiêng về, ở trên mặt nhanh chóng xuất hiện một dấu tay hồng hồng.

Phản ứng của Tịch Diêm lại nằm ngoài phạm vị dự đoán của bác sĩ, chỉ thấy hắn dùng thơi gian ngắn ngủi nắm lấy tay Thẩm Đồng, nghiêm túc kiểm tra một lần "Tay đánh có đau không?"