Lần đầu tiên luôn khó quên, Hàn Doanh cùng Thẩm Đồng đều là lần đầu tiên hôn môi, mà hôn môi hay là ôm ấp đều là bản năng của nhân loại, vừa bắt đầu Thiếu soái đại nhân còn có chút trúc trắc, nhưng rất nhanh liền vô sự tự thông.
Dụng cụ nhắc nhở độ thiện cảm đo được độ thiện cảm của Hàn Doanh tăng lên 15, nhưng đáng tiếc chỉ có thể chính mình niệm cho chính mình nghe. Mà thú tính từ trong xương làm cho động tác của Hàn Doanh không tự chủ chứa đầy mùi vị công chiếm cùng cướp đoạt, Thẩm Đồng bị hắn ôm chặt, muốn trốn đều trốn không được.
Thấy Thẩm Đồng muốn trốn làm cho động tác của Hàn Doanh càng trở nên mạnh hơn.
Hắn đè lại gáy của cậu, gia tăng cường độ hôn môi, tham lam mà xâm nhập khoang miệng của cậu. Môi của thiếu niên bị hắn cắи ʍút̼, đầu lưỡi mềm nhẵn cũng bị chặt chẽ dây dưa, làm cho miệng của cậu một mảnh tê dại, chỉ có thể vô lực tùy ý đối phương ta muốn ta cứ lấy.
Hàn Doanh đã mất khống chế, hoàn toàn không giống với lúc bình thường. Hắn chưa từng bị mất khống chế qua, người như hắn sẽ không dễ dàng bị mất khống chế, nhưng một khi mất khống chế liền khó mà kiềm chế.
Tận khi thiếu niên dưới thân triệt để xụi lơ xuống dưới, vô ý thức mà ngâm khẽ một tiếng, Hàn Doanh mới cảm thấy thỏa mãn, động tác nhẹ hơn một chút, nỗ lực khắc chế hạ thân đang rục rà rục rịch, hôn trấn an thiếu niên.
Vừa bắt đầu chỉ là một cái hôn do nhất thời kích động, lại biến thành du͙© vọиɠ sôi trào không có cách nào buông tay, làm cho bản thân Hàn Doanh cũng bất ngờ. Yêu cùng du͙© vọиɠ thường thường là song song, rất nhiều lúc tâm lý còn không biết chính mình đã yêu thì du͙© vọиɠ đã thay ngươi đưa ra câu trả lời.
Kết thúc nụ hôn, đôi mắt Thẩm Đồng nửa khép nửa mở lộ ra một mảnh mơ hồ, mái tóc tán loạn, nhếch môi nhẹ nhàng thở dốc, cả người đều tản ra mùi vị cực kỳ dụ người, làm cho tiếng nói của Hàn Doanh vốn đã khàn khàn càng thêm trầm đυ.c: "Bảo Bảo, ngươi rốt cục trở về.."
Nói đến đây không nhịn được nhíu mày lại, vội vã xem xét vết thương trên vai của Thẩm Đồng. Xốc lên vạt áo, chỉ thấy bả vai nguyên bản máu me đầm đìa đã biến thành một đạo vết sẹo đang bắt đầu khép lại.
Hàn Doanh cẩn thận từng li từng tí hôn lên vết sẹo xấu xí, ngữ khí tràn đầy thương tiếc, "Còn đau hay không?"
Đáng tiếc trước khi hắn đυ.ng vào Thẩm Đồng đã tránh ra.
Thẩm Đồng từ trong việc bị cưỡng hôn phục hồi tinh thần lại, động tác thứ nhất chính là lui về đến tận cùng bên trong góc giường, đôi mắt đẹp đẽ trợn to, giống như động vật nhỏ bị lạc đường, mang theo một phần bất an hai phần cảnh giác ba phần hoảng loạn, còn lại tất cả đều là đề phòng. Trong đầu đạn mạc cũng từ "biếи ŧɦái" trở thành "phần tử tội phạm dâʍ ɭσạи".
Trong mắt của Thẩm Đồng giờ khắc này giống như đang đối mặt với kẻ xấu, cần triển khai trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng tại trong mắt của Hàn Doanh chỉ cảm thấy thiếu niên phi thường đáng yêu, làm cho hắn muốn đem cậu ấn vào trong ngực tinh tế hôn môi một lần nữa. Hàn Doanh không nhịn được hướng phía trước duỗi tay ra xoa đuôi lông mày của cậu.
Thẩm Đồng đã không thể lui được nữa, chỉ có thể nỗ lực nghiêng đầu tránh né, nhưng vẫn bị tay nam nhân chạm tới thái dương. Ngay lúc chạm vào, Hàn Doanh rõ ràng cảm giác được toàn thân thiếu niên cứng đờ thậm chí run lên, vì vậy hắn vỗ nhẹ lưng cậu, giống như dỗ hài tử trầm giọng nói: "Bảo Bảo không sợ."
Có thể là bởi vì lúc hôn môi Hàn Doanh bại lộ tính công kích cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu còn không có tản đi, cho nên mặc dù thanh âm của hắn ôn hòa như thế nào, rơi vào trong mắt Thẩm Đồng cũng cảm thấy hắn như một con rắn độc từ từ lè lưỡi. Ngược ánh sáng, Thẩm Đồng thậm chí nhìn thấy quang mang khúc xạ trong con mắt hắn giống như động vật săn mồi, ánh mắt dị thường thâm trầm, sền sệt như máu, nhìn không thấu.
Ánh mắt ấy phảng phất như muốn đem hắn ăn đi, làm cho Thẩm Đồng có cảm giác như bị một cái lưới lớn bọc lại, mặc dù tay nam nhân nhìn như cực kỳ mềm nhẹ nhưng kỳ thực hết sức mạnh mẽ, không cho phép cậu giãy dụa hay trốn chạy.
Động vật trong tự nhiên vốn có một loại thiên tính cảnh giác đối với người đi săn, yêu tinh lại càng nhạy cảm hơn so với bất kỳ động vật nào, dù cho định nghĩa "ăn" của Thẩm Đồng cùng "ăn" của Hàn Doanh không giống nhau, nhưng thần kinh của cậu vẫn như gặp đại địch, ngay cả tóc gáy đều dựng hết lên, ánh mắt nhìn Hàn Doanh đã không chỉ là đề phòng, mà còn có sợ sệt khó nén.
Chính là phần sợ sệt này làm cho trong lòng Hàn Doanh hồi hộp một chút.
Hàn Doanh trời sinh đứng ở địa vị cao, kính ngưỡng cùng sợ hãi của người khác đối với hắn là một sự hưởng thụ, nhưng tuyệt không bao gồm cái gương nhỏ của hắn. Kỳ thực tại trước mặt Thẩm Đồng Hàn Doanh vẫn luôn tận lực che giấu khiếm khuyết trong tính cách của mình, tỷ như du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng khống chế người khác không bình thường, lục thân không nhận, tàn nhẫn, tinh thông tính kế, thiên tính phúc hắc, thậm chí đem sự thống khổ của người khác coi như sản phẩm điều hòa tâm lý. Trước đây hắn không cảm thấy những thứ đó có cái gì không tốt, nhưng từ sau khi gặp Thẩm Đồng, hắn lại tỉ mỉ hóa trang thành mẫu người trong lòng của các tiểu cô nương, muốn đem địa phương xấu xí che đậy, không cho đối phương biết đến.
Có thể bởi vì thuở nhỏ hắn thích những câu chuyện cổ tích nên hắn luôn ấp ủ ảo tưởng. Trong tâm lý Hàn Doanh, Thẩm Đồng không giống bất kỳ người nào khác, nhất định phải cẩn thận gấp bội, hắn không muốn hù đến cậu, càng sợ hãi sẽ đem cậu dọa chạy.
Hàn Doanh lập tức bất động thanh sắc đem du͙© vọиɠ chiếm hữu trên người thu liễm không còn một mống, đảo mắt một cái đã đổi thành một bộ dáng dấp vô hại, chủ động đem tay từ trên người thiếu niên rụt trở về.
Theo động tác của hắn thần kinh nhạy cảm của yêu loại trên người Thẩm Đồng rốt cục tự động thanh tĩnh lại, sau đó nghe Hàn Doanh nhẹ giọng hỏi: ".. Bảo Bảo tại sao phải sợ? Là đang sợ ta sao?"
Thanh âm của nam nhân mang theo chua xót, điều này làm cho Thẩm Đồng nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào: "..."
"Ta chỉ là quá kích động khi nhìn đến ngươi" Hàn Doanh tiếp tục nói: "Ta rất lo lắng cho ngươi, cho nên nhất thời khó kiềm chế.."
Nếu bàn về tâm kế, mười cái Thẩm Đồng cũng không ngăn nổi Hàn Doanh, chiêu lùi một bước để tiến hai bước phi thường hữu hiệu, tính cách Thẩm Đồng lại là thích mềm không thích cứng, ngữ khí của Hàn Doanh cẩn thận từng li từng tí một: "Ta không muốn chọc giận.."
Thẩm Đồng rốt cục không nhịn được mở miệng: ".. Ta không hề tức giận.."
Hàn Doanh nhanh chóng thay đổi ý tưởng: "Nếu Bảo Bảo tha thứ cho ta, kia ngủ cùng ta một hồi có được hay không?" Bên trong tiếng nói của hắn mang theo mệt mỏi: "Bởi vì lo lắng cho ngươi, ta đã hai buổi tối không ngủ.."
Mà Thẩm Đồng vì tu luyện cũng mệt mỏi muốn ngủ, theo bản năng gật gật đầu.
Công pháp tu luyện Ngưng Hình kỳ cùng Yêu Linh kỳ giống nhau chỉ có hai trang mỏng manh, tờ thứ nhất hướng dẫn cách tu luyện thông qua minh tưởng. Thẩm Đồng rõ ràng đã làm theo hướng dẫn, nhưng chẳng biết vì sao cũng không có đạt được hiệu quả, còn tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, càng minh tưởng càng cảm giác buồn ngủ.
Thấy Hàn Doanh đã ngủ, Thẩm Đồng liền cũng cùng ngủ. Đợi sau khi hắn hô hấp vững vàng, Hàn Doanh đang giả bộ ngủ lén lút mở mắt ra, lẳng lặng nhìn khuôn mặt yên tĩnh của thiếu niên, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cậu, cuối cùng mới hài lòng nhắm mắt lại.
Nam nhân chặt chẽ ôm thiếu niên nghiêng người nằm ngủ trên giường lông cừu, say sưa mộng đẹp, xuân
Sắc vô biên, làm cho dương quang cũng không nhịn được muốn nhìn trộm. Tuy rằng rèm cửa sổ đều kéo rất kỹ, vẫn có vài tia sáng từ màn che xuyên qua khe hở chiếu vào, một mảnh ấm áp.
Kim giờ đã chỉ đến tám giờ rưỡi sáng, tr ong soái phủ từ trên xuống dưới đều bắt đầu một ngày bận rộn, chỉ có phòng ngủ này tự thành một thể, yên tĩnh cùng ấm áp không bị bất luận người nào quấy rối.
Nhưng vẫn luôn có người không thức thời, tiếng gõ cửa vang lên.
Đại khái gần mười hai giờ, quản gia cẩn thận từng li từng tí gõ cửa cùng tiếng nói từ ngoài vọng vào: "Đại thiếu gia, ngài có ở bên trong không?"
Hàn Doanh lúc ngủ luôn luôn cảnh giác nên khi có tiếng vang cũng đã mở mắt ra, sợ đánh thức thiếu niên trong lòng ngực, lập tức rón rén đứng dậy, cửa chỉ mở một cái khe, một mặt không thích giảm thấp âm lượng hỏi: "Làm sao vậy?"
Quản gia vội đáp: "Lão thái gia cho ta gọi ngài đi qua."
Suy nghĩ một chút, liền do dự bổ sung thêm: "Lão gia đem một đôi mẹ con trở về, cho nên lão thái gia đại khái là muốn xem ý tưởng của ngài.."
Hàn Doanh đã đoán được tình huống, nhíu mày: "Ta sẽ đi qua"
Tuy rằng tiếng nói chuyện của bọn họ rất thấp, nhưng Thẩm Đồng vẫn bị làm tỉnh lại, ngồi dậy dụi mắt. Hàn Doanh vội đóng cửa đi tới trước mặt cậu: "Còn muốn ngủ thêm một chút hay không?"
Thẩm Đồng lắc lắc đầu, Hàn Doanh nhìn thấy tóc của cậu sau khi ngủ đều dựng lên, lắc lư dao động rất thú vị, liền dẫn hắn đi buồng tắm súc miệng, lại hỏi: "Có đói bụng hay không? Có muốn ăn gì hay không?"
Yêu cũng cần phải ăn đồ ăn, huống hồ Thẩm Đồng còn không có tu luyện tới Tích Cốc kỳ, chỉ là yêu tinh không cần đúng hạn một ngày ba bữa giống nhân loại, tỷ như yêu tinh hệ thực vật, chỉ cần một ít ánh nắng cùng mưa móc liền đủ để duy trì sinh trưởng. Bất quá Thẩm tiểu thiểu gia còn bảo lưu lại tính tình thèm ăn trước khi xuyên qua, sờ sờ bụng nhỏ, ".. Muốn."
Vì vậy hôm nay soái phủ liên tiếp truyền ra hai cái tin tức lớn, hơn nữa một cái so với một cái càng kinh ngạc.
Một cái chính là Hàn Ích Nhất đem con riêng trở về -- Hàn gia e rằng muốn nhiều hơn một cái tiểu thiếu gia ; tin thứ hai là Đại thiếu gia của bọn hắn từ trước đến giờ người sống chớ lại gần dĩ nhiên cùng một người thiếu niên từ bên trong phòng đồng thời đi ra, tay trong tay, vẻ mặt chăm sóc cùng để ý chỉ là cần người có mắt đều có thể thấy được.
Trong phòng khách vốn tụ thật nhiều người, có Hàn Ích Nhất cùng đôi mẹ con kia, Hàn lão gia tử cùng hộ sĩ và nhân viên cảnh vệ, Đường Nga cùng nhóm Di thái thái và thϊếp thân nha hoàn, còn có quản gia cùng một đám người hầu. Mà từ lúc xuất hiện thân ảnh của Hàn Doanh cùng Thẩm Đồng, ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng nhau nhìn qua, thậm chí không tự chủ được toàn bộ yên tĩnh lại.
Không chỉ là bởi vì thần sắc của Hàn Doanh, mà bởi vì hắn khiêm tốn. Loại cảm giác hạ thấp kia kỳ thực phi thường bé nhỏ cùng nhẹ nhàng, nếu như biến thành người khác e sợ căn bản không thấy được, chỉ vì Hàn Doanh trong ngày thường cao cao tại thượng quen rồi, thái độ khiêm nhường trước nay chưa từng có mới để cho người khác cảm thấy được kinh dị.
Ngay trước khi Hàn Doanh còn chưa có phát hiện, tiềm thức của hắn đã bắt đầu hạ thấp chính mình tại trước mặt Thẩm Đồng. Hình ảnh nam nhân nắm tay thiếu niên đi xuống lầu thoạt nhìn như kỵ sĩ kiên định, vững vàng, tin cậy, mà Thẩm Đồng chính là tiểu vương tử được kỵ sĩ tỉ mỉ bảo vệ.