Thẩm Đồng có chút tẻ nhạt nhìn hai nhân viên cảnh vệ canh giữ ở ngoài cửa, trở lại trong gương tiếp tục tu luyện công pháp. Bất tri bất giác liền trôi qua hơn ba giờ, chân khí trong thân thể tựa hồ càng tráng kiện, lại nghĩ tới đĩa quay hệ thống, liền quyết định thử quay một lần.
Bạch cầu lập tức hiện thân, đem đại đĩa quay lôi ra, cũng chỉ đạo hắn nói: "Ở trong lòng hô bắt đầu, sau đó sẽ kêu ngừng là được rồi."
Nhìn vật phẩm muôn màu rực rỡ trên đĩa quay, tâm Thẩm Đồng không khỏi nhúc nhích một chút, vốn tưởng rằng ít nhất cũng có thể rút trúng một đại bao kinh nghiệm tu luyện phụ trợ thăng cấp, lại không nghĩ rằng quay được một cái dụng cụ nhắc nhở độ thiện cảm.
Vật này quả thực vô dụng! Thời điểm Thẩm tiểu thiểu gia đang phiền muộn, Hàn Doanh bên kia rốt cục trở về, dụng cụ nhắc nhở độ thiện cảm lập tức vang lên.
Một giọng nữ rất ngọt ngào: "Họ tên: Hàn Doanh. Thân phận: Nam quân Thiếu soái kiêm chủ nhân hộ tâm kính. Độ hảo cảm với kí chủ: 0."
Thẩm Đồng hơi sững sờ, nhất thời buồn bực.
Đại biếи ŧɦái quả thực không phải người tốt lành gì! Cả ngày sờ a sờ, nhưng ngay cả 1 điểm đều không có!
Kỳ thực cái này không thể trách Hàn Doanh, bởi vì coi như gia gia dạy hắn từ nhỏ đến lớn, độ thiện cảm cũng đồng dạng là 0, những người khác còn khoa trương hơn, không quản gặp qua hay là không có gặp qua, toàn bộ đều là số âm. Thẩm Đồng căn bản không biết đến đối với Hàn Doanh, cái trị số 0 này kỳ thực phi thường cao, đồng thời phân lượng tuyệt đối có thể giống như là 50 điểm của người bình thường.
Đáng tiếc số 0 đã thành công làm cho Thẩm tiểu thiểu gia đối Hàn Doanh độ hảo cảm từ số âm biến thành số càng âm, thậm chí đóng luôn nhắc nhở hảo cảm của Hàn Doanh đối với mình, cũng trở thành nguyên nhân con đường tình cảm của Thiếu soái đại nhân sau này cực kỳ gồ ghề.
Bất quá xét theo khía cạnh khác, Hàn Doanh cũng không tính bị oan. Bởi vì nếu như theo tính cách của hắn, yêu sâu đậm một người vừa ở chung không bao lâu là không hiện thực, dù cho đó là cái gương nhỏ mà từ nhỏ hắn đã tâm tâm niệm niệm.
Bận rộn đến gần hai giờ chiều, Hàn Doanh không khỏi có chút uể oải, thời điểm Thẩm Đồng bị hắn đeo lên cổ lần nữa, còn nghe thấy mùi máu tanh nhàn nhạt. Bất quá thoạt nhìn tinh thần của hắn rất tốt, nói với Thẩm Đồng: "Đi, Bảo Bảo, ta mang ngươi đi xem trò vui."
"Không muốn" thiếu niên trong gương vẻ mặt ghét bỏ quay đầu lại: "Trên người ngươi khó ngửi." Cái mũi nhỏ thanh tú nhăn lại: "Thúi chết."
Thiếu soái đại nhân không hề tức giận, ngược lại thấp giọng cười nhẹ: "Vậy ngươi cùng tắm rửa với ta có được hay không?"
Bên người nuôi con tiểu yêu tinh, Thiếu soái gan lớn hơn nữa cũng đi điều tra tư liệu, nghe đâu kính linh không chỉ có tâm tư tinh khiết, còn rất thích sạch sẽ, quả thực có thể dùng khiết phích để hình dung, đây cũng là nguyên nhân hắn không dẫn nó cùng đi phòng giam để hỏi cung.
Hàn Doanh quả thật mang theo gương nhỏ cùng vào phòng tắm, dòng nước từ vòi hoa sen phun xuống, trong nháy mắt hơi nước quanh quẩn toàn bộ buồng tắm. Nhưng mà hơi nước có đậm thế nào cũng không giấu được thân thể xích͙ ɭõa của nam nhân, thời điểm hắn mặc quần áo nhìn hơi gầy, cởi ra lại phi thường có lực, vai rộng eo thon thân người cao to, cơ nhục rắn chắc.
Vì vậy Thẩm Đồng đạn mạc trong đầu ngoại trừ biếи ŧɦái ra, lại thêm một tân từ: Không biết xấu hổ.
May mà Hàn Doanh thuở nhỏ liền tiếp thu huấn luyện quân sự, động tác rất nhanh, không bao lâu liền tắm xong, chỉ khoác một cái áo choàng tắm liền đi ra. Nước trên tóc rơi xuống làn da màu lúa mạch, phối hợp khuôn mặt như tạc tượng, phi thường gợi cảm, "Bảo Bảo, đêm nay cùng ta xem diễn xong, ngày mai ta liền dẫn ngươi đi vùng ngoại ô đạp thanh thế nào?"
Đạp thanh: Là giẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội giẫm chân lên cỏ trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ)
Thẩm Đồng kỳ thực đối với phong cảnh dân tộc của Dân quốc cảm thấy rất hứng thú, đôi mắt hiện rõ ý tứ muốn đi, nhưng lại giương lên đầu nhỏ, một bộ miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng "Được rồi"
Dáng dấp đáng yêu làm tim Hàn Doanh đều ngứa, quả thực muốn đem thiếu niên ôm vào trong lòng xoa nắn một phen, sau đó cố ý dẫn hắn: "Mùa này có rất nhiều người thả diều nha."
Quả nhiên, tiểu bằng hữu nào đó liền không kềm chế được nói: "Ta cũng phải thả diều."
"Được." Hàn Doanh vô ý thức nhẹ câu lên khóe môi, cũng không phát hiện thần sắc của mình giờ khắc này ôn nhu cỡ nào.
Thẩm Đồng vốn tưởng rằng Hàn Doanh nói xem cuộc vui chính là đi rạp hát nghe diễn, lại không nghĩ rằng xe dừng lại bên cạnh một cái khách sạn tráng lệ.
Lúc chạng vạng, bên ngoài khách sạn đông như trẩy hội, hôm nay tới tham gia vũ hội đều là lãnh đạo trong giới kinh doanh, kiểm tra người tới cũng tương đối cẩn thận, nhất định phải đưa ra thiệp mời mới được. Bất quá tại Nam tỉnh hai chữ Thiếu soái chính là giấy thông hành, hắn bên này mới xuống xe, bên kia liền thấy người tổ chức vũ hội Đỗ Thanh tự mình tiến lên đón, cúi chào nói: "Thiếu soái mời vào, ngài có thể tới thực sự là rồng đến nhà tôm.."
Đỗ Thanh xuất thân từ bang phái, sau đó cấu kết với quân phiệt liền leo lên người nước ngoài, lắc mình biến hóa thành hội trưởng thương hội liên hợp. Hàn Doanh không mặc quân trang, mà là mặc một cái áo choàng màu xanh lam, càng tôn lên vóc dáng của hắn, bên cạnh chỉ có hai tên vệ binh đi theo, ngay cả phó quan Lưu Vũ Sâm cũng không mang, nhàn nhạt mở miệng: "Đỗ gia khách khí. Ngươi bận rộn của ngươi ngươi, không cần phải để ý đến ta, ta ngày hôm nay chỉ là đến ăn chực."
Chẳng ai nghĩ tới Thiếu soái nói được là làm được, vô cùng tận trách cọ cơm.
Vũ hội hoàn toàn là bắt chước Tây Dương, đồ ăn tự chọn, có bồi bàn qua lại phục vụ, Hàn Doanh cử chỉ tao nhã ăn sườn bò beefsteak ngâm gan ngỗng muối[1], sau đó nếm cá tuyết nướng [2] cùng ốc sên, thời điểm hắn không nhanh không chậm tiến tới khu đồ ngọt, rốt cục có người ngồi không yên, mặc một chiếc váy dài dáng dấp yểu điệu cầm chén rượu tiến lên, ý cười dịu dàng nói: "Nghe đại danh Thiếu soái đã lâu, không biết có thể nể nang mặt mũi cùng uống một chén?"
Đối phương chính là người Hàn lão gia tử nhắc tới lúc sáng, nữ nhi của Đỗ Thanh, Đỗ Nguyệt Oánh, Hàn Doanh nhíu mày, giơ tay tiếp nhận chén rượu, kiêu ngạo nhưng không thất lễ nhàn nhạt gật đầu, ".. Được."
Mà bất luận quyền thế cùng thủ đoạn, chỉ bằng vào khí thế này, Hàn Doanh liền đủ để chọc người dễ dàng động lòng. Uống xong hai chén rượu, ánh mắt Đỗ Nguyệt Oánh nhìn Hàn Doanh đã mang theo chút xấu hổ, vừa nhạc nổi lên, liền thuận thế đưa ra lời mời cùng múa một khúc, nhưng không ngờ thời điểm quay người không cẩn thận va vào bồi bàn trước mặt.
Rượu trên khay lập tức vẩy ra, không chỉ giội đến ngực Đỗ Nguyệt Oánh, còn tai vạ tới Hàn Doanh. Vị trí bị ướt có chút nhạy cảm, chỉ có thể lên phòng nghỉ cho khách ở lầu hai chỉnh lý một phen, nhưng mà mới vừa bước vào phòng nghỉ ngơi, Hàn Doanh đột nhiên không hề có điềm báo ngã xuống.
Thẩm Đồng đang chăm chỉ tu luyện công pháp, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy ba nam nhân từ ngoài bước vào, trong đó có một người cùng Đỗ Nguyệt Oánh mật ngữ, hai người khác thì nhanh chóng mang Hàn Doanh đi bằng cửa ngầm trong phòng nghỉ.
Tuy rằng giá trị hảo cảm của Thẩm Đồng đối với Hàn Doanh âm đến không thể âm hơn, nhưng dù sao hắn cũng là người duy nhất mình quen biết từ khi đến thế giới này, hơn nữa trải qua nhiều lần thí nghiệm đã chứng minh chỉ có Hàn Doanh mới có thể nghe thấy cùng nhìn thấy hắn, lại nghĩ tới nhiệm vụ thứ ba 'vâng theo bản tính', mà bản tính của hộ tâm kính là hộ chủ, Thẩm Đồng không nhịn được có chút nóng nảy, liên thanh gọi bên tai Hàn Doanh: "Này, ngươi làm sao vậy? Mau tỉnh lại!"
Khi nói chuyện Hàn Doanh đã bị mang vào trong xe, Thẩm Đồng tiếng la cũng càng ngày càng nhanh: "Ngươi đừng ngủ, có người xấu muốn đem ngươi trói đi, nhanh tỉnh lại!"
Kỳ thực Hàn Doanh trước sau đều rất tỉnh táo, căn bản không uống chén rượu độc kia, chỉ là đang giả bộ bất tỉnh mà thôi.
Hôm nay màn diễn này mặc dù có rất nhiều đạo diễn, nhưng người nắm kịch bản chân chính vẫn là Hàn Doanh. Bất quá cái gương nhỏ lo lắng làm cho Thiếu soái đại nhân vô cùng được lợi, huống hồ thiếu niên âm thanh vốn là nhuyễn nhu êm tai, -- có thể nghe nghe liền không đúng. Bên ngoài bóng đêm càng ngày càng sâu, Thẩm Đồng trong lòng cũng càng hoảng loạn, mơ hồ khóc nức nở: ".. Làm sao bây giờ, ta mới vừa mới nhìn đến trên người bọn họ đều mang súng.. Ngươi mau tỉnh lại, ta sợ bọn họ là muốn muốn mạng của ngươi.."
Nghe thấy tiếng nói như khóc của hắn, tâm Hàn Doanh lập tức đau, phảng phất thấy được thiếu niên ở trong gương lo lắng luống cuống muốn khóc nhưng cố nén, giống như lần đầu hai người gặp nhau, chọc người đau lòng.
Nếu như Thẩm Đồng một lần nữa mở ra độ hảo cảm nhắc nhở của Hàn Doanh, sẽ nghe thấy độ thiện cảm gia tăng 8 điểm, nhưng giờ khắc này trong lòng hắn tràn đầy lo lắng, càng kinh hoảng hơn khi phát hiện lo lắng cũng không phải toàn bộ đều xuất phát từ bản thân, mà là như bị cái gì ảnh hưởng tới, trong cõi u minh sinh ra ý nghĩ nguyện ý hi sinh chính mình đem đổi lấy bình an cho Hàn Doanh.
"Đó là bởi vì kí chủ bị đặc tính của hộ tâm kính ảnh hưởng" bạch cầu có lòng tốt đi ra giải thích, "Linh hồn kí chủ cùng bản thể càng dung hợp, lại càng dễ dàng bị đặc tính ảnh hưởng. Bất quá nó chỉ có thể ảnh hưởng hành động của kí chủ ở lúc mấu chốt, bình thường cũng sẽ không gây trở ngại đến tư duy cùng tình cảm của kí chủ, thỉnh kí chủ yên tâm."
Như thế mà còn không gọi là gây trở ngại? Ta hiện tại đều quyết tâm liều mạng cũng phải bảo đảm Hàn Doanh được bình an, quá kinh khủng có được hay không!
Thẩm Đồng cơ hồ muốn ở trong lòng gầm thét, mà Hàn Doanh tâm lý đồng dạng thương tiếc bất an, thậm chí thiếu chút nữa liền muốn mở miệng nói với cái gương nhỏ mình không có chuyện gì, lúc này xe đã ngừng lại.
Bọn họ lập tức bị mang tới một cái kho hàng, mơ hồ nghe thấy tiếng nói trầm thấp thỉnh thoảng truyền đến: "Bất quá là mấy phạm nhân, lại dùng Thiếu soái để đổi, bọn họ không thể không đổi.."
".. Đổi về.. Sau, không giữ lại ai."
Oành một tiếng, cửa kho hàng bị chặt chẽ đóng lại.
Thẩm Đồng vừa định thở ra một hơi, nhưng không ngờ một lát sau lại có người quay lại, cầm một cái ống tiêm từng bước lại gần, nhắm ngay động mạch cổ của Hàn Doanh liền muốn đâm xuống!
Màu sắc vẩn đυ.c khiến người không thoải mái khiến đại não Thẩm Đồng trong nháy mắt cảnh giác, trước mắt xuất hiện một loạt chữ bán trong suốt, giống như hình chiếu, thần kỳ huyền phù tại trên ống tiêm, hiện rõ thuộc tính cơ bản của chất lỏng.
Vật phẩm tên: HDL2. Khởi nguồn: Vi khuẩn bệnh độc mới nhất của Quân Nhật. Tác dụng: Khiến người bại liệt hoặc não tử vong, cũng có nhất định tính truyền nhiễm..
Này chẳng lẽ chính là tác dụng của kỹ năng 【 chiếu rọi vạn vật 】có thể nhìn thấu tên gọi cùng khởi nguồn vật phẩm bất kỳ?
Thẩm Đồng giờ khắc này không có thời gian suy nghĩ tại sao mình có thể mở ra kỹ năng phụ trợ mà tới Ngưng Hình kỳ mới có thể mở, chỉ biết là nhất định phải ngăn cản người kia, vì vậy không để ý trạng thái linh thể có thể tiếp xúc vật thể hay không, dùng hết khí lực đi bắt tay của người nọ.
Một trảo này, dĩ nhiên bắt được!
Thẩm Đồng cùng người kia đều cả kinh.
Bỗng dưng xuất hiện một người lớn sống sờ sờ, coi như là Matsumoto Ichiro lòng dạ độc ác cũng trợn to mắt sợ hết hồn, mà Thẩm Đồng thừa dịp hắn đang sững sờ, cấp tốc đoạt lấy ống tiêm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Matsumoto Ichiro: Ta sẽ ngụy trang.
Hàn Doanh: Ta có cái gương nhỏ.
Matsumoto Ichiro: Ta sẽ đao pháp.
Hàn Doanh: Ta có cái gương nhỏ.
A Bích: Ngươi có cái gương nhỏ ghê gớm a, ta tối hôm qua soi gương bên trong cũng xuất hiện một cái đại mỹ nhân!
Thẩm Đồng:. A? Thật hay giả?
A Bích:(mặt đắc ý) chính là gương mặt của ta 233333333~~~~
Hàn Doanh: Người đến, đem nàng kéo ra ngoài đánh chết!