Nhật Ký Của Cô Chiêu Lười Biếng

Chương 6

9.

Vừa đến cục cảnh sát, một cảnh sát tên tiểu Lưu đến xử lý.

Vừa thấy giám đốc Lưu, hắn kinh hãi: “Chú, ai đánh chú thành vậy thế?”

Vừa nghe xưng hô này tôi đã biết chuyện này khó choi.

Quả nhiên bàn tay mập của giám đốc Lưu chỉ về phía tôi và Cố Lăng, tiểu Lưu kia không hỏi gì đã cầm còng đòi bắt chúng tôi.

Tôi nhướn mày: “Anh không hỏi chuyện gì đã xảy ra à?”

Tiểu Lưu cười: “Có gì mà hỏi chứ, chú tôi nói các cô cậu sai thì cô cậu sai thôi.”

Giám đốc Lưu ở cạnh đắc ý: “Tôi bảo rồi, hai người gây chuyện với tôi sẽ không có kết quả tốt.”

Ông ta nói tiếp: “Thế này đi, hai người quỳ xuống đập đầu mười cái với tôi thì tôi sẽ tha thứ.”

“Ông bảo ai quỳ xuống cơ?”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên ở cửa.

Giám đốc Lưu cau mày quay đầu: “Mày là ai mà dám quản chuyện của ông đây? Tiểu Lưu, mau bắt cả hắn nữa, dùng tội danh gây hấn gây chuyện là được.”

Giám đốc Lưu không thấy được gương mặt trắng bệch và cơ thể đang run rẩy của tiểu Lưu khi thấy người vừa đến.

Cố Lăng mở miệng nói: “Chú.”

Giám đốc Lưu tưởng gọi gã, không biết tai vạ của mình đã đến mà cười khẩy: “Còn chú cơ đấy, gọi ba cũng không cứu được đâu.”

“Ch… Chú,” Giọng tiểu Lưu run rẩy, “Hắn không gọi chú đâu, là cục trưởng của bọn cháu!”

Cục trưởng?

Lúc này giám đốc Lưu mới nhìn kỹ người vừa đến, thấy bóng người này rất cao, trên người có khí chất nghiêm nghị dọa người.

10.

Biểu cảm của giám đốc Lưu hoảng loạn, sau đó bình tĩnh nói: “Cục trưởng thì sao? Bây giờ cháu trai ruột của cục trưởng đánh người thì không bắt giam à?”

Cặp mắt đào hoa của Cố Lăng hơi cau lại: “Ông không hỏi tại sao tôi đánh người à? Tôi thấy việc xấu nên làm chuyện tốt thôi.”

Anh cầm một video đưa ra.

Trong video, giám đốc Lưu vào khách sạn trước, gọi món.

Gã lén đổ thuốc vào trong rượu vang đỏ rồi lắc lắc.

Sau đó nở nụ cười đáng khinh.

Chỉ cần là người có não đều biết ông ta dùng thuốc này làm gì.

Tôi giận run người, tát giám đốc Lưu một cái, thứ tởm lợm gì đây.

Sau đó nhìn Quan Hiểu trào phúng: “Giám đốc Quan, hóa ra chị là tú bà cơ đấy.”

Quan Hiểu hoảng: “Cô đừng có mà vu khống, tôi chẳng biết gì hết.”

Tôi không tin lời cô ta.

Còn giám đốc Lưu thì vẫn cứng mồm: “Đó là thuốc bổ, không thể nói gì được.”

Lúc này trợ lý của Cố Lăng cầm bảng báo cáo kiểm nghiệm chai rượu tới.

Cố Lăng nhìn qua, cười lạnh: “Đây là thuốc bổ ông nói à?”

Cục trưởng Cố cầm báo cáo nhìn rồi bảo người đem giám đốc Lưu đi điều tra.

Xem động tác quen thuộc của giám đốc Lưu thì chắc không phải lần đầu làm cái này, xem ra bị phán ngồi tù lâu đó.

Mà tiểu Lưu cũng vì chuyện này mà bị cách chức tạm thời.

Giám đốc Lưu bị đưa đi mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, chửi Quan Hiểu ầm ầm: “Quan Hiểu, cmn đều là do cô hết, cô bảo Chu Lý Lý dễ chơi…”

Sắc mặt Quan Hiểu không tốt tí nào, không chỉ vì bị ông ta mắng mà còn vì một phần ba công việc của công ty cô ta là do giám đốc Lưu cung cấp.

Lúc này, Quan Hiểu xui rồi.

11.

Hôm sau tôi vẫn đến công ty Quan Hiểu làm việc.

Dù sao hôm nay là ngày cuối tôi đi làm, hết hôm nay là có thể cầm túi xách mà cậu hứa rồi.

Quan Hiểu vừa thấy tôi và Cố Lăng là đầu giật giật, nói bọn tôi bị đuổi.

“Tiền lương của tôi….”

Cô ta cắt lời của tôi, tức giận nói: “Cô còn đòi tiền lương à? Tôi không bắt cô đền là tốt rồi. Vì cô say rượu làm bậy mà đơn đặt hàng lớn của công ty mất rồi đấy.”

Tôi nghe thế thì vui vẻ, tôi chỉ đợi lời này của cô ta thôi.

Tôi làm việc ở đây một tháng, tăng ca là chuyện thường nhưng chưa ký hợp đồng lao động.

Theo luật lao động, tôi mà kiện là công ty phải đền bù tôi gấp đôi.

Tôi vui vẻ dọn đồ.

Còn Cố Lăng thì chỉ mới đi làm một ngày, không cần dọn đồ.

Trước khi đi, đồng nghiệp tiểu Lý gọi tôi vào cửa thoát hiểm.

Đầu tiên là cảm ơn tôi đã đưa giám đốc Lưu vào tù, cô ấy đã bị giám đốc Lưu quấy rầy quá nhiều, vì giữ công việc mà nhịn mãi.

Tiểu Lý nói: “Cô không cần sợ Quan Hiểu trả thù cô, cô ta không có quan hệ chú cháu gì với chủ tịch tập đoàn họ Chu đâu.”

Tôi nhướn mày: “Ồ, ý là sao?”

12.

Tiểu Lý nói cho tôi cô ấy đã thấy Chu Thịnh và mẹ con Quan Hiểu đi dạo, bên cạnh có cả em trai của Quan Hiểu khi đi du lịch.

Quan trọng nhất là, em trai của Quan Hiểu rất giống Chu Thịnh.

Theo cô ấy nhìn thì đó là gia đình bốn người.

Cô ấy bĩu môi nói: “Người khác còn bảo Chu Thịnh si tình, chỉ thích vợ ông ta, vợ bị bắt gi-ết mà mãi không thoát được. Tôi thấy ông ta đã thoát từ lâu rồi, không chừng Quan Hiểu là do ông ta sinh ra ấy chứ, có điều Quan Hiểu phẫu thuật nhiều lần nên dù giống cũng chẳng thấy rõ.”

Cô ấy lại nói: “Tôi nhớ Chu Thịnh có con gái, nếu Quan Hiểu ăn hϊếp cậu thì đi nói chuyện này với con gái ông ta. Con gái ông ta mà biết ông ta có con riêng thì sẽ giúp cậu giải quyết Quan Hiểu.”

Tôi nghe xong, trái tim đập mạnh.

Quan Hiểu lớn hơn tôi, không lẽ ba tôi nɠɵạı ŧìиɧ lúc mẹ vẫn còn sống?

“Cậu có ảnh họ đi dạo với nhau chứ?”

“Có.”

Tiểu Lý gửi ảnh chụp hôm đó cho tôi.

Tôi thấy ba tôi đang bế một đứa bé năm, sáu tuổi, kiên nhẫn cầm đồ chơi trêu nó.

Nụ cười của ba tôi trần ngập tình thương.

Còn mẹ Quan Hiểu thì cầm áo khoác của ba tôi, ánh mắt nhìn ông tràn ngập tình yêu.

Tôi không thể là gạt bản thân rằng, ba tôi không có quan hệ gì với họ.

Lúc nhìn bức ảnh này, trái tim tôi lạnh lẽo.

Cố Lăng thấy trạng thái của tôi không ổn, lo lắng tôi trở về một mình sẽ có chuyện nên tự đưa tôi về.

Vừa về đến nhà, tôi vội gửi ảnh chụp cho cậu, để cậu tra xem ba tôi có quan hệ gì với người trong ảnh.

Không lâu sau ba tôi gọi đến, hỏi tôi làm việc một tháng, trải nghiệm cuộc sống đã đủ rồi, đã từ chức chưa.

Ông đã chuẩn bị công việc ở công ty cho tôi, đã nói với giám đốc rồi, họ sẽ chiếu cố tôi, bảo tôi tuần sau đi làm là được.

Trước kia tôi nghe ba tôi chuẩn bị tốt vậy sẽ cảm thấy ông ấy rất tốt.

Nhưng bây giờ trong đầu tôi có một nghi vấn, ba tôi muốn nuôi phế tôi để nhường vị trí cho thằng con riêng của ông à?