Sáng hôm sau, Thuần Triết Khiêm được áp giải lên trước sân thượng triều, nơi xử trảm những tên đại nghịch bất đạo dưới sự chứng kiến của các quan viên đại thần và các phi tần Hậu Cung.
Đương nhiên có cả Y, ngồi bên cạnh Hoàng Thượng.
- Hắn: Đêm qua, Thuần Nguyên Soái tự ý xông vào nội cung làm loạn, kinh động đến Đoan Quý Phi và Trẫm.
Các khanh, ai có chủ ý gì để xử trí tên gian thần này hay không?
-...: Hoàng Thượng, đối với việc xông vào nội cung, kinh động tần phi trước giờ đều là tội chết.
-...: Hoàng Thượng, Thuần Nguyên Soái dù sao cũng là người của Thuần Tộc, nên suy xét kỹ trước khi xử trí.
-...: Hoàng Thượng, trong trận chiến phía Bắc mới đây, Thuần Tộc đã lập chiến công không nhỏ.
Bây giờ ban chết cho Thuần Nguyên Soái thì thật là không hay.
- Hắn: Được, vì chiến công của Thuần Tộc đối với Vương Triều, trẫm miễn tội chết cho Thuần Nguyên Soái.
Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha.
Như vậy đi, người bị kinh động là Đoan Quý Phi, trẫm giao cho người xử trí.
Trẫm sẽ ban cho Quý Phi một Đoản Kiếm, trên thân thể hắn cứ đâm ba chỗ tùy ý.
Nếu hắn còn sống, xem ra may mắn trẫm sẽ không truy cứu nữa, giữ lại chức vị cho hắn nhưng trừ chiến trường và Thuần Tộc hắn sẽ không bao giờ được trở về Vương Thành.
Còn nếu...hắn chết, trẫm sẽ tuyên phong cho hắn trở thành Đệ Nhất Tướng Quân và sắp xếp cho thi thể hắn được trở về Thuần Tộc đàng hoàng.
Như vậy có phải là đã quá nể mặt Thuần Tộc hay không?
-...: Hoàng Thượng anh minh!
Hắn vẩy tay, liền có người mang đến một Đoản Kiếm dâng cho Y.
Tay cầm Đoản Kiếm, ánh mắt ngập nước thất vọng hướng về phía hắn.
- Y: Hoàng Thượng, người là thật sự ép thϊếp đến đường cùng hay sao?
- Hắn: Nhanh tay, để hắn được nhẹ nhõm hơn.
- Y: Thϊếp nói lần cuối cùng, giữa thần thϊếp và Thuần Nguyên Soái không hề có quan hệ bất chính.
Ngày hôm nay, thần thϊếp đã thật sự bất lực và thất vọng về người.
Nói rồi Y bước xuống nơi Thuần Triết Khiêm bị trói.
Lệ cứ tuôn trào không ngừng.
- Y: Thuần Nguyên Soái, thật xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ngài.
- Thuần Triết Khiêm: Là thần sẵn lòng, người không cần thấy có lỗi.
Nhấc tay lên rồi hạ xuống cánh tay phải của hắn.
"Phập" Thuần Triết Khiêm mỉm cười nhìn người trước mắt tự hào như đang động viên y hãy tiếp tục.
Y đang cố gắng tránh những nơi nguy hiểm nhất.
Tay phải rồi đến tay trái cuối cùng là trên vai.
Sau nhát kiếm cuối, Y ngất đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Tường Lam lao đến đỡ lấy y, tất cả trở nên hốt hoảng khi y phục của Minh Nguyệt xuất hiện máu và rõ ràng máu đó không phải của Thuần Nguyên Soái.
- Hắn: Người đâu!!! Mau khiêng kiệu đến đưa Quý Phi trở về Chính Điện.
Hắn bế Y trên tay bước ngang qua các phi tần đi tới bên chiếc kiệu đã được chuẩn bị.
Chứng kiến một loạt hành động xảy ra trước mắt, mỗi người bọn họ đã hiểu thấu được vị trí của bản thân mình.
Dù họ có cố gắng đến đâu thì người nắm giữ trái tim của Hoàng Đế đã được chọn là Đoan Minh Nguyệt rồi.
...
_Chính Điện_
- Hắn: Tào Thái Y, khanh đã trở về rồi, mau vào xem Quý Phi thế nào.
...
Ngồi thất thần trên Long Sàn, hắn vẫn chưa thể tin vào những chuyện vừa xảy ra.
Một canh giờ trước...
- Tào Thái Y: Hoàng...Hoàng Thượng, thật lạ...Quý Phi Nương Nương...đã mang long thai hơn hai tháng rồi...
- Hắn: Sao...sao có thể?
- Tào Thái Y: Mạch tượng của Quý Phi Nương Nương rõ ràng là đang mang thai, nhưng chuyện này trước nay không phải không có Hoàng Thượng đừng quá lo lắng, chỉ là khi nãy bị kích động, Quý Phi Nương Nương đã động thai nhẹ, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
...
Khi nghe Y mang long thai, hắn đương nhiên là người vui nhất.
Điều này hắn đã ước ao chẳng biết bao nhiêu lần khi ở cạnh y, hắn ước y có thể sinh cho hắn một hài tử, hắn ước y sẽ cùng hắn nuôi dạy hài tử nên người.
Nay điều ước của hắn đã thành hiện thực, thế nhưng khi vừa tỉnh lại y chỉ đưa ánh mắt vô cảm nhìn về phía hắn rồi bảo.
- Y: Thuần Nguyên Soái đã được miễn tội đúng không?
Câu hỏi làm hắn không khỏi điên tiết, lập tức bỏ ra ngoài.
Y chỉ cười chua xót, những lời Tào Thái Y nói y đã nghe hết rồi.
Đúng là y đã từng rất mong chờ nó, nhưng không phải là bây giờ.
Không phải là lúc y đang khó xử khi người y yêu thương lại muốn gϊếŧ bằng hữu của y.
Thϊếp đi trong sự mệt mỏi, một canh giờ sau y tỉnh dậy, được kể lại mọi chuyện từ Tường Lam.
Y liền cùng Tường Lam trở về Đoan Nguyệt Cung.
- Hắn: Người đi đâu?
- Y: Trở về Đoan Nguyệt Cung.
- Hắn: Vẫn chưa khoẻ, ở lại đây đi.
Trẫm đã thông báo cho các phi tần biết rồi, chiều trẫm sẽ đưa người về.
- Y: Không dám phiền Hoàng Thượng!
...
Với sự lạnh lùng đó, từ hôm ấy đến nay đã một tháng.
Hắn vài ngày lại sai người mang đồ đến cho y, nào là bồi bổ nào là trang sức nhưng lại chẳng đến thăm y lấy một lần.
Vết thương của Thuần Triết Khiêm đã khỏi hẳn, hôm nay hắn đã nhận được lệnh lên đường và sẽ không bao giờ gặp lại y.
Lúc đi chẳng có ai đến tiễn nhưng hắn bất ngờ khi y đã xuất hiện ở cổng thành, lúc này có thể thấy bụng y nhô lên không nhiều, chuyện này Thuần Triết Khiêm đã biết.
- Thuần Triết Khiêm: Quý Phi Nương Nương?
- Y: Thuần Nguyên Soái, chúc ngài lên đường mạnh giỏi!
- Thuần Triết Khiêm: Đa tạ!
Y bật khóc ôm lấy hắn nức nở nói.
- Y: Ta xin lỗi rất xin lỗi!
- Thuần Triết Khiêm: Ta không sao, cũng đã đến lúc phải đi rồi.
Quý Phi Nương Nương người biết gì không?
- Y: Chuyện gì?
- Thuần Triết Khiêm: Ta thích người, ta cũng chính là vì người mà cố gắng!.