Lúc vừa phân hóa vào năm mười tám tuổi, không ai nghĩ cô sẽ trở thành alpha, ngay cả bản thân cô cũng vậy. Lâm Thác lầm lì ít nói, có đôi mắt vừa nhìn liền biết là một mọt sách, ngoại trừ tất cả điều kiện bên ngoài, dù là chiều cao hay ngoại hình, cô chẳng khác gì khuôn mẫu beta bình thường trong ấn tượng của mọi người.
Sau khi phân hóa, kỳ động dục đầu tiên của cô tới rất nhanh. Khoảng thời gian giữa các lần động dục của alpha rất dài, thường được tính bằng năm. Nhưng theo cô thấy, alpha là một sinh vật chỉ cần ngửi thấy mùi pheromone của omega liền động dục, đặc biệt khi ngửi thấy mùi pheromone phù hợp với bản thân thì phản ứng còn tệ hơn.
May mắn là, ngày ấy cô ở nhà, sẽ không ngửi thấy mùi pheromone lung tung của bất kỳ ai. Nhưng xui xẻo là, em gái đáng yêu của cô ở chung với cô, hơn nữa bởi vì cha mẹ cãi nhau, mẹ cô quay về nhà mẹ đẻ, cha cô ra ngoài dự tiệc, trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một alpha thấp hèn bị du͙© vọиɠ giày vò và một cô gái nhỏ mềm mại vừa lên cấp hai.
Đoạn ký ức đó rất kinh khủng, đến mức sau này mỗi lần động dục Lâm Thác đều mơ thấy nó.
Trong mơ, em gái đáng yêu của cô vừa cuộn tròn trong lòng và vuốt ve cơ thể cô, vừa dỗ ngọt bên tai: "Chị, có phải chị rất khó chịu không?"
Giọng nói của cô gái rất mềm mại, mềm đến mức thấm vào tận xương, nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© và mùi pheromone quen thuộc của omega.
Đó là loại pheromone nhân tạo mà omega dùng để dụ dỗ người khác, mùi hoa dành dành mà mẹ cô yêu thích nhất, Lâm Thác vừa ngửi liền biết nàng đã lén trộm nó từ ngăn kéo trong phòng ngủ.
Tuy vậy, mặc dù cô đã biết nhưng cơ thể cô vẫn ôm lấy cơ thể yếu đuối của cô gái một cách mất kiểm soát: "Chân Chân… Đi mau, tránh xa chị ra…"
Trái ngược với lời cô nói, cô vẫn ôm chặt nàng vào trong lòng, thèm khát nhận được chút an ủi từ cơ thể của nàng: "Xin em đấy… Chân Chân Chân, xin em…" Lâm Thác căng thẳng đến mức bật khóc, cô cảm giác thứ ở giữa hai chân đang sưng to mà không kiểm soát được, khát vọng bẩn thỉu mà buồn nôn ở sâu trong lòng dường như đang nuốt chửng cô, khiến cô như bị hàng nghìn con kiến đốt.
Cô gái dường như cảm nhận được nỗi đau của Lâm Thác, đôi tay mềm mại của nàng vuốt dọc từ lưng tới thắt lưng nhạy cảm của cô: "Đừng sợ, chị, Chân Chân ở đây mà…" Nàng vừa nói vừa cọ xát vào thứ cứng rắn giữa hai chân của cô. Nàng rất chủ động, chủ động đến mức có thể khiến bất kỳ alpha đang động dục nào đánh mất lý trí, bao gồm cả Lâm Thác.
Phần bụng dưới mềm mại mà ấm áp của nàng khẽ cọ vào thứ đang căng phồng giữa chân Lâm Thác, mùi thơm của pheromone ngập tràn khoang mũi cô.
Lâm Thác nhanh chóng bị du͙© vọиɠ rạo rực nuốt chửng, bắt đầu cảm thấy mơ màng, chỉ còn lại những cảm giác mãnh liệt của giác quan.
Lâm Thác cảm thấy thứ sưng cứng của mình được bao bọc trong đường hầm thịt ấm nóng, bên trong rất trơn và ướt, cảm giác thoải mái đến mức khiến cô như quay về tử ©υиɠ mẹ trong chốc lát. Vô số dịch nhờn nhớp nháp dính quanh cô, cô ở trong mà không cử động được, đến khi tiếng khóc cầu xin của cô gái vang lên bên tai: "Ưm ư… Di chuyển đi, chị… Chị di chuyển chút đi mà…"
Tay của nàng bám chặt vào vai Lâm Thác, móng tay gần như cào toác cả mảng da của cô. Nàng quấn chặt lấy Lâm Thác như dây leo, đường hầm giữa chân bóp chặt, dường như nàng rất đau nhưng vẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, hôn cô thay cho lời cổ vũ.
Lâm Thác thúc vào cơ thể Chân Chân một cách mơ màng, rất nhanh, cô có thể nghe tiếng nước nhớp nháp tích tụ, tiếng rêи ɾỉ quyến rũ xen lẫn tiếng khóc nấc của cô gái: "Ha a… A! Ưm, chị… Ưm…"
Tiếng nước lép nhép càng ngày càng to, cô đỡ hông nàng, di chuyển một cách mất khống chế, tiếng rên của Chân Chân cũng theo đó mà cao hơn: "A, a… Nhẹ chút, ư… Chị… Huhu… Đâm vào rồi…"
Vách thịt ướŧ áŧ siết vào từng cơn, Lâm Thác dừng lại trong cảm giác khít chặt và tiếng khóc của nàng.
Lâm Thác đột ngột mở mắt, tấm chăn dính nhớp, cô ngã xuống giường, loạng choạng đi qua mảnh vỡ thủy tinh lộn xộn của lọ thuốc ức chế. Cô lao vào phòng vệ sinh, quỳ xuống trước bồn cầu, liên tục nôn mửa.