Lục Dã Tiên Tung

Chương 1: 1: Công Chúa Hồ Tộc

“Lý Tử Thất, thân là công chúa Hồ tộc lại không biết phép tắc, hành động lỗ mãn.

Cư nhiên đánh trọng thương thái tử Long tộc.

Nay phạt đày xuống phàm giang chịu hết một kiếp luân hồi.

Đến khi nào làm đủ chín trăm chín mươi chín việc tốt sẽ được trở về.

Con có phục không?”

Ở trên đài cao, Hồ Đế Lý Thánh Viên uy nghiêm nói.

Câu nói oai hùng tráng lệ nặng tựa Thái Sơn khiến người người sùng bái kính nể.

Nhưng chỉ duy nhất Lý Tử Thất là vẫn một ánh mắt kiên cường cứng cõi nhìn ông.

“Cho dù con có nói không phục thì cha vẫn sẽ giữ nguyên hình phạt đó thôi.

Nói thì ích lợi gì chứ!” Lý Tử Thất bất mãn bĩu môi oan thán.

“Tử Thất!!” Nghe câu trả lời ương ngạnh bướng bĩnh của Lý Tử Thất mẹ nàng liền tỏ ra hốt hoảng cuống quýt gọi nhẹ nhắc nhở thái độ của nàng.

Hồ Đế đã tức giận nay lại càng thêm tức.

Đối với đứa con gái duy nhất này ông quả là đã hết cách.

Nàng lương thiện nhưng không ngoan hiền, nàng thông minh nhưng vô cùng ương ngạnh.

Cũng bởi tính cách khác người này mà đã gây ra bao đại hoạ cho lục tộc.

“Xin hỏi, con ra tay trừng trị kẻ xấu thì có gì sai.

Thân là Thái Tử Long tộc mà lại có những hành động đê tiện hèn hạ, cậy quyền cậy thế, hϊếp đáp, ô nhục không biết bao nhiêu tiên tỳ.

Không lẽ đó mới chính là việc nên làm của thân phận Hoàng thất?”

Lý Tử Thất âm điệu bình tĩnh, không nóng không lạnh mà phát ra cứ như thể việc trừng trị Thái tử Long tộc là việc nàng đương nhiên phải làm vậy.

Thấy bất bình không tương trợ thì làm sao xứng danh Hồ tộc Thất công chúa? Sống đến hơn sáu trăm tuổi nàng chưa khi nào tự thấy hối hận về những việc nàng đã làm.

“Đó là việc của Long tộc, có liên quan đến một công chúa Hồ tộc như con sao?”

“Hắn ta làm bẩn danh phẩm của người thuộc dòng dõi Hoàng thất.

Con thân là công chúa, cũng là người dòng dõi Hoàng thất.”

“Con....”

Hồ Đế nói không nên lời.

Ông mệt mỏi phất phất cánh tay.

Từ phía trong màn che bỗng nhiên xuất hiện hai nàng tỳ mang theo hai khay lớn.

Đi đến gần tiên tỳ đầu tiên, Hồ Đế cầm lên cây trâm, cây trâm cài tóc rất đẹp, một màu chàm lấp lánh huyền ảo, trên trâm còn được điêu khắc một bóng dáng xinh đẹp của một tiểu hồ ly.

Dưới ánh đèn, cây trâm lại càng thêm phần lộng lẫy kì bí mà chính Lý Tử Thất cũng bị cuốn hút.

“A Thất, đây là Nhãn Kỳ Trâm.

Hãy luôn cài nó trên đầu vì nó sẽ giúp con che đi tám phần nhan sắc con có, nó cũng sẽ giúp con ẩn đi tám phần mùi hương của con...!Chỉ những ai có tâm hồn thật sự trong suốt mới nhìn thấy cây Nhãn Kỳ Trâm này.”

Hồ Đế ân cần dặn dò rồi nhẹ cài cây trâm lên búi tóc xinh đẹp của Lý Tử Thất.

Nhãn Kỳ Trâm là một bảo vật của Hồ tộc.

Nó thường được các Đế Hồ đời cũ cài lên đầu để thay hình đổi dạng khi đi vi hành.

Uy lực của Nhãn Kỳ Trâm thực sự rất lớn nhưng cũng bởi dung nhan và mùi hương của Lý Tử Thất quá tuyệt đại, quá đặc biệt nên nó chỉ có thể che đi tám phần....

“Còn đây...”

Hồ Đế ngập ngừng lấy ra trên chiếc khay còn lại một tấm thẻ màu đỏ rồi nói tiếp:

“Ta cho con một điều ước, nhưng không được phép vượt quá giới hạn.

Ghi vào đi.”

Đôi mắt to tròn long lanh xinh đẹp bỗng hiện lên nét tinh nghịch tính kế, Lý Tử Thất cầm nhanh cây bút lên rồi cặm cụi viết.

Sau một lúc lâu đôi tay thon dài trắng trẻo kia mới hạ cây bút xuống.

Nàng chỉ ước một câu, chẳng qua....

“Ước thấy được kết quả chính xác, đọc được chữ hiện đại, rành rọt nhiều loại ngôn ngữ.”

Đúng rồi, chẳng qua là một câu này của nàng có thêm hai dấu phẩy....

Hồ Đế đọc xong điều ước của nàng thì đen mặt hỏi lại: “Ý là sao?”

Lý Tử Thất cười hì hì rồi ranh mãnh đáp:

- "Biết trước kết quả chính xác" chính là trong thế giới người phàm có những môn học như là toán học, hoá học, vật lý học...!Những thứ đó Tử Thất chưa từng được học, nay bị phạt xuống đó mà không biết gì thì chẳng phải sẽ rất mất mặt Hồ tộc sao?

"Đọc được chữ hiện đại" là người phàm giang hiện tại không còn dùng kiểu chữ ký tự nhiều nét như chúng ta nên nếu con xuống đó mà ngay cả chữ cũng không đọc được thì không chỉ mất mặt Hồ tộc mà còn mất mặt cả lục giới tiên tộc, rất không đáng.

"Rành rọt nhiều loại ngôn ngữ" nghĩa là ở phàm giang lúc này đang rất "hoà thuận" với các nước xung quanh, vì vậy nên điều ước một phần ba này rất quan trọng.

Sau một phút nghe con gái thao thao bất tuyệt thì Hồ Đế chỉ biết lắc đầu chán nản nói:

“Ta là phạt đày con, không phải cho con xuống dưới đó du ngoạn...”

“Cha!!!”

Đôi mắt ướŧ áŧ lại một lần nữa đánh gục trái tim sắc đá của một người cha.

Cũng chịu thôi, bởi vì nàng là nàng công chúa duy nhất trong bảy người con của ông...!Mà chắc cũng bởi, Lý Thánh Viên ông tuy là Hồ Đế nhưng chung quy, ông là một người cha...Có đứa con gái đáng yêu!!!

“Haizz!! Tùy con, đi ngay đi....”

Lý Thánh Viên thở dài nói.

Đi được hai bước ông lại ngoảnh đầu căn dặn: “Bởi vì là con bị phạt nên ngoài hai thứ cha cho ra sẽ không được sự hỗ trợ giúp đỡ của bất kỳ ai.

Phải tự lực cánh sinh.” Dừng đoạn, đôi mắt ông hiện lên tia không đành lòng nói tiếp: “Nhớ phải cẩn thận....!Ở dưới phàm sẽ không như ở Ỷ Lan, cũng sẽ không có Thất công chúa của tộc Tiên Hồ nữa.

Con....”

“Cha, Tử Thất sẽ ráng hoàn thành thật nhanh "nhiệm vụ" để về với cha ạ.”

Chưa đợi Hồ Đế nói hết câu Lý Tử Thất đã nhanh nhảu cướp lời trấn an ông.

Trong nhà cha là người thương nàng nhất, cưng chiều nàng đến tận trời xanh.

Chắc cũng bởi vậy mà nàng càng lúc càng ngang bướng hóng hách đến không chịu nổi!!

Lý Thánh Viên hắc tuyến đầy mặt nhìn đứa con gái nhỏ.

Ở đâu "nhiệm vụ" cho nó làm? Cho dù có thiếu nhân lực đến đâu đi chăng nữa ông cũng không bao giờ giao cho Tiểu quỷ này.

Chỉ tổ thêm phiền phức ông.

“Bảo Đại.

Đưa em con đi đi.”

Cuối cùng vẫn chỉ một câu không đành lòng dành cho nàng.

Hy vọng lần luân hồi này sẽ giúp con ông có được bài học nhân cách tốt....

_____

Đài Luân Kiếp, nơi duy nhất có sự gắn kết giữa Ỷ Lan và phàm giới.

“Tiểu Thất, đây là những thứ cần thiết ở phàm giang, muội nhớ khi nào cần giúp đỡ thì lắc chiếc chuông nhỏ cha tặng, Đại ca sẽ tới.”

Lý Bảo Đại, con trai trưởng của Hồ Đế Lý Thánh Viên.

Là người học rộng tài cao, tướng mạo phi phàm có tiếng vang xa khắp lục giới ân cần nhắc nhở Lý Tử Thất.

“A Đại, Tiểu Thất đi rồi nhớ thay muội chăm sóc cha mẹ.

Khi nào tẩu tẩu có món ăn mới thì nhớ không được quên Tiểu Thất đang chịu cực chịu khổ đói cơm khát áo ở dưới phàm.

Nhất định không được quên!!” Lý Tử Thất hùng hồn nói.

Chỉ thấy tội cho Lý Bảo Đại, lúc nó còn ở Ỷ Lan, ngày nào cũng chạy qua ăn chực cơm vợ hắn nấu.

Bây giờ sắp rời khỏi Ỷ Lan cũng không quên gây ám ảnh cho hắn.

Hắn cười công thức mạnh mẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hài lòng nàng, nàng lại quay sang mẹ Liên Tử Thanh nói: “Mẹ!!”

“Tử Thất ngoan.

Có cái chuông cha con tặng rồi thì không ai có thể làm hại được con.

Con nhớ kĩ, Trâm Nhãn Kỳ một khi đã rớt xuống đất thì sẽ mất công hiệu.

Không được sơ sảy có biết không!!”

Liên Tử Thanh hiền dịu nói.

Bà chỉ là sợ con gái lần đầu xa nhà không quen nên đã lén lút trộm lại cái chuông bị thu hồi của Tử Thất.

Có cái gì đó để liên lạc với nàng cũng tốt mà...

“Dạ.

Con biết rồi.”

Lý Tử Thất mặt buồn rũ rượi giọng điệu thì ỉu xìu không chút sức sống nói.

Nàng tuy thích trốn xuống phàm ngao du học thêm điều lạ nhưng cứ nghĩ đến cảnh một mình nàng sẽ phải tự tung tự tác tự nuôi chính mình làm nàng lại nản...

Lý Bảo Đại cười cười rồi xoa đầu tiểu út nhà hắn:

“Để đại ca xem nào, phải thay một chút trang phục rồi!!!”

Câu nói vừa điểm thì bàn tay to lớn cũng phất lên búng một cái.

Lý Tử Thất vừa được thay mới bộ xiêm y thì lòng vui khôn xiếc.

Nàng chăm chú nhìn ngang nhìn dọc bộ xiêm y hiện đại.

Bộ đồ rất đơn giản, như kiểu đồng phục của một trường trung học nàng từng thấy khi nhìn qua kính Du Kinh vậy.

Chiếc áo sơ mi trắng dài tay, chiếc váy xếp li ngắn sọc đỏ đen dài dưới đầu gối cùng chiếc áo khoác gió rộng thùng thình dài hơn hông che gần hai phần chiếc váy....!Chân mang giày thể thao cực mốt....

Nhìn qua nhìn lại sao Lý Tử Thất thấy kì kì, nàng giương mắt nhìn Lý Bảo Đại hỏi: “Đại ca, đây là trang phục gì vậy? Sao kì quá!!”

“Bởi vì muội đang ở tuổi mười tám trung học mà...!Tự lo cho bản thân nhé!!”

Lý Bảo Đại vừa nói xong liền đẩy nhẹ Lý Tử Thất xuống miệng hố.

Lý Tử Thất vì quá bất ngờ mà tinh thần chấn động, chỉ biết la hét thật lớn rồi bị cuốn theo cuộn gió mạnh.

“Tiểu Bảo, con đưa em đến đâu?”

“Một tên ngốc nhưng thiên tài.

Hắn ta sẽ "trị" được Tiểu Thất.”

Lý Bảo Đại ung dung trả lời rồi cất bước đi thong thả..