Còn nghe nói, lần trước cô cùng mấy người bạn học trong lớp giúp cho cảnh sát bán được một nhóm buôn người, cứu được sáu bảy đứa trẻ bị bắt cóc. Chính mình còn bị thương, thiếu chút nữa bị bọn buôn người gϊếŧ......
Tâm tình của Diêu Tiểu Tinh càng trở nên khác lạ!
Hàn Mộ Vi nếu không như vậy ưu tú, ngược lại có lẽ cô sẽ thích hơn một chút!
Chỉ là hiện tại, ở dưới hào quang của Hàn Mộ Vi, cô lại cảm giác thấy bản thân của mình ở trong mắt chị gái lại không có một chút ưu điểm nào cả!
Diêu Tiểu Tinh không kiên nhẫn nói: "Em đi đây!"
"Em con bé này...... Từ từ!"
Diêu Thơ nhìn bóng dáng của Diêu Tiểu Tinh cầm cặp sách rời đi, có chút nóng nảy lên. Rốt cuộc Diêu Thơ cũng là thực quan tâm thân thể của Diêu Tiểu Tinh. Cũng không biết đứa nhỏ này là như thế nào, không phải thân thể của cô từ nhỏ vẫn luôn khá tốt hay sao?
Diêu Thơ như vậy nghĩ, nhìn Hàn Mộ Vi xin lỗi nói: "Ngại quá
a, Tiểu Vi, chị lần sau sẽ đến thăm em!"
Hàn Mộ Vi hiểu cho gật gật đầu, nói: "không sao cả, về sau còn nhiều cơ hội gặp mà. Đúng rồi, chị Diêu Thơ. Có một chuyện, em cảm thấy vẫn là nên nói với chị một chút......"
Cô cực hiếm khi chỉ động mở miệng nói cái gì đó. Biết được hoàn cảnh từ lúc nhỏ của cô, Diêu Thơ từ lúc bắt đầu quay chương trình một phút cũng không rời khỏi bên cạnh Hàn Mộ Vi, đối với tính cách của cô có chút gọi là hiểu, nên không khỏi có chút ngoài ý muốn.
"Chuyện gì? Em nói đi!"
Diêu Thơ cho rằng Hàn Mộ Vi đại khái là có cái gì đó muốn cảm ơn mình. Lại
không nghĩ rằng, cô gái nhỏ ở trước mặt cười một chút, "Hôm nay lúc Tiểu Tinh ngất xỉu, em liền thấy em ấy ở gần đó. Em cảm giác hô hấp của em ấy lúc đó thật dồn dập, sắc mặt cũng thực tái nhợt. Rất giống như một người bị bệnh huyết quản mà em quen biết...... Chị Diêu Thơ gần đây nếu có thời gian, tốt nhất dẫn Tiểu Tinh đến bệnh viện kiểm tra lại một chút đi. Em cảm thấy...... Chỉ sợ là em ấy không thích hợp với việc vận đông mạnh."
Tuy hạng mục chạy 800 mét ở Giang Thành Nhất Trung là bắt buộc. Nhưng nếu là thân thể thật sự không thể cho phép mà bói, cũng không phải không có những biện pháp khác.
Hàn Mộ Vi nói khiến Diêu Thơ sửng sốt một chút. Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt Diêu Thơ trở nên ôn nhu lên, "Đã biết, cảm ơn em!"
Nói xong, Diêu Thơ liền vội vàng đuổi theo Diêu Tiểu Tinh vẻ mặt khó chịu......
Hàn Mộ Vi xoay người rời đi, nếu như đã thông báo rồi. Cô liền sẽ không lại rối rắm chuyện này. Mặc kệ hai người họ cuối cùng có đem chuyện này đi làm kiểm tra hay không, cô đều đã đem việc này buông xuống.
Cô biết, chính mình chỉ là một học sinh cao trung bình thương, nếu
nói như vậy khẳng định không ai tin.
Nếu không phải Diêu Thơ quen biết cô, quan hệ với cô cũng không tệ lắm mà nói. Cũng sẽ giống như những vị phị huynh khác đột nhiên nghe cô nói như vậy, nói không chừng sẽ tức giận mà cho rằng cô đang trù ẻo con cái của mình nữa. Dù sao thì phụ trách y tế cũng đã nói, chỉ là đột nhiên vận động mạnh nên cơ thể mới như thế.
Diêu Thơ sau đó có dắt Diêu Tiểu Tinh đi kiểm tra hay không, Hàn Mộ Vi cũng không biết. Nhưng mà, sau một tuần gặp mặt lần đó, Hàn Mộ Vi đột nhiên nhận được hai thông báo từ phía hệ thống:
"Diêu Thơ đối với ngài tăng lên 100 điểm hảo cảm giá trị!"
"Diêu Tiểu Tinh đối với ngài tăng lên 10 điểm hảo cảm giá trị."
Vậy có lẽ là đã đi kiểm tra rồi, sớm phát hiện sớm dự phòng, về sau mới không ở trong việc vận động mạnh mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Diêu Thơ lại cho cô nhiều hảo cảm giá trị đến như vậy. Nhưng thật ra rất bình thường, dù sao cô ấy cũng là chị gái của Diêu Tiểu Tinh.
Tiểu bao tử có chút buồn bực mà nhìn thông báo thứ hai của hệ thống, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Cái người tên Diêu Tiểu Tinh này một chút cũng không có đáng yêu như Mặc thiếu tướng và bạn nhỏ Mặc! Chủ nhân gần như là đã cứu nửa mạnh của cô ấy. Cô ấy lại đối với chủ nhân chỉ tăng lên 10 điểm hảo cảm giá trị!"