Tâm trạng của Hàn Mộ Vũ, Lưu Băng Tinh đương nhiên là hiểu được, mặt bà ta trầm xuống, nhìn sợi dây chuyền kia: "Tiểu Vũ, hiện tại bất luận thế nào đều phải trả. Chẳng lẽ con còn muốn ôm luôn cái thanh danh ăn trộm này?"
Hàn Mộ Vũ mặt trầm xuống dưới, trong lòng vô cùng không cam lòng.
Lưu Băng Tinh nói: "Yên tâm, mẹ sẽ làm cho nó vì chuyện này trả cái giá lớn!"
Hàn Mộ Vũ cắn răng, trong ánh mắt đều tơ máu đỏ, cuối cùng gật đầu.
"Được!"
0000000
"Thật sự muốn dẫn Tiểu Dư đi qua đó sao?" Lưu thúc nhìn Mặc Dung Uyên đã thu dọn xong hết mọi thứ, có chút chần chờ.
Mặc Dung Uyên gật gật đầu: "Tiểu Dư bây giờ có thể tin tưởng người khác, thật tốt."
Mặc Quân Dư từ nhỏ trải qua những chuyện đó, khiến tâm lý của cậu bé rất khó mà không xảy ra vấn đề. Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn rất bình thường, nhưng Mặc Dung Uyên lại nhìn ra được, Mặc Quân Dư một chút cũng không giống biểu hiện thoạt nhìn bên ngoài nhẹ nhàng như thế.
Không phải không nghĩ đến việc dẫn cậu bé đi xem bác sĩ tâm lý. Chỉ là Mặc Quân Dư lại cực kỳ mẫn cảm. Cậu bé đối mặt với bác sĩ tâm lý như người ngoài vậy, như là không tự chủ được mà đeo lên một lớp mặt nạ cho bản thân. Mặc Dung Uyên tìm bác sĩ tâm lý kinh nghiệm phong phú, sau khi cùng Mặc Quân Dư ở chung một giờ, thế nhưng nói với hắn: "cậu bé thoạt nhìn không có gì vấn đề, các người có thể là đã nghĩ quá nhiều rồi hay không?"
Một đứa trẻ cùng lắm chỉ có bảy tám tuổi, lại che dấu bản thân mình như thế. Ngay cả bác sĩ tâm lý cũng phát hiện không được cậu bé không ổn. Vừa lúc này có thể chứng minh được, tâm lý của Mặc Quân Dư tuyệt đối xuất hiện vấn đề!
Mặc Dung Uyên thở dài.
Điều này đều là do Mặc Hàm Linh cùng Úy Kỳ không làm tròn trách nhiệm làm cha mẹ gây nèn. Còn có...... Hắn cùng gia gia, cũng có trách nhiệm.
Nhìn khuôn mặt thập phần bình tĩnh Mặc Quân Dư, Mặc Dung Uyên nhẹ nhàng cười: "Tiểu Dư, con thích chị Mộ Vi phải không? Thúc thúc một lát dẫn con đi gặp chị, được không?"
Mới ra viện liền phải đổi đến một chỗ ở mới. Hơn nữa không có người em gái cậu bé thân thuộc mấy năm nay, Mặc Dung Uyên lo lắng cậu bé sẽ không thích ứng. Cố tình mua căn hộ ở cách vách Hàn Mộ Vi hiện tại kia.
Mặc Quân Dư nghe vậy, quả nhiên gật gật đầu, đôi mắt lượng lượng: "Vâng!"
Sau đó, Hàn Mộ Vi đang nghe thấy chuông cửa vang, mở cửa, thì nhìn thấy hai người nhà họ Mặc một lớn một nhỏ tự xưng là hàng xóm mới đến đứng trước cửa.
Mắt Hàn Mộ Vi có chút choáng váng.
Mặc Quân Dư rất vui vẻ mà cong môi lên:
"Chị Vi Vi! Về sau, chúng ta chính là hàng xóm!"
Bọn họ xác thật là hàng xóm, chỉ
là, cô không phải đã dọn ra khỏi tiểu khu Hàn gia sao?
Hàn Mộ Vi nhìn Mặc Dung Uyên, dự định tìm kiếm đáp án từ trên người hắn. Một nam nhân thân thoải mái thanh tân nhẹ nhàng cười: "Chúng tôi dọn đến cách vách ở. Cô hàng xóm, về sau xin chiếu cố cho nhiều hơn!"
"......"
Thở dài, Hàn Mộ Vi nói: "Vào đi!"
Không thể không nói, lựa chọn của Mặc Dung Uyên là chính xác.
Sau khi Xuất viện, Mặc Quân Dư thoạt nhìn cùng không có gì khác biệt so với những đứa trẻ khác, cực kỳ ngoan ngoãn, quả thực giống như một người lớn vậy, chuyện gì không nên làm cũng đều không làm. Chỉ là, cậu bé như vậy, lại mất đứa sức sống của đứa trẻ độ tuổi này. Mặc Dung Uyên không có khả năng để cho cậu bé trở về nơi ở của Phó Tỉnh Hạo, cũng biết Mặc Quân Dư sẽ lo lắng cho bọn họ, liền bảo người xử lý chuyện của Phó Tỉnh Hạo một chút. Sau khi hiểu rõ được hoàn cảnh của Phó Tỉnh Hạo, Mặc Dung Uyên tìm riêng Phó Tỉnh Hạo nói chuyện một lần, để Phó Tỉnh Hạo khôi phục nhập học.
Lấy lòng tự trọng của Phó Tỉnh Hạo, hiển nhiên không có khả năng chấp nhânn. Nhưng ở dưới
kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Mặc Dung Uyên, vẫn là đã đồng ý rồi. Rốt cuộc chính cậu ta cũng biết, nếu như cậu ta muốn tiếp tục ở trong cái xã hội hỗn loạn này, ngoại trừ giống như lúc trước làm cầm đầu lưu manh, thu chút bảo hộ phí gì đó, đó là chính mình mở cửa hàng làm một chủ thương nhỏ, về sau cuộc sống cũng sẽ tốt hơn.
Chú thích:
song túc song phi*:双宿双飞 tương đương "như hình với bóng" "như cây liền cành" "như chim liền cành"