A Kim cắn răng, "Lão đại, cùng bọn họ nói những lời vô nghĩa như thế làm cái gì chứ?!"
Nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão tử hôm nay cho dù chết, cũng muốn kéo mấy đệm lưng* này
đi theo cùng!!"(* 垫背/dianbei/đệm lưng,chịu tội thay).
Dứt lời, Hàn Mộ Vi chỉ nghe thấy "Phanh, phanh, phanh" những tiếng súng vang lên, có nhiều người tiến vào bên trong đây hơn, còn đứa trẻ được cô bảo vệ kĩ càng trong ngực chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn cô một cái, "Chị...... Chị?"
Đôi môi khô khốc kia sau khi nói được một câu như thế,liền chậm rãi lại khép lại......
Sương khói cuối cùng cũng tan dần đi, một bàn tay kéo Hàn Mộ Vi đứng dậy, Hàn Mộ Vi chỉ cảm thấy bản thân đã bị khói làm sặc đến mức không thể thở được, nước mắt đều chảy ra, nhưng cô lại nhìn thấy rõ ràng, gương mặt quen thuộc của đối phương......
Mặc...... Dung Uyên?
Hàn Mộ Vi nói: "Mau...... Đưa nó đi đến bệnh viện......"
Nói xong, cô liền trực tiếp ngất đi......
OOOOOO
Thời điểm mở mắt tỉnh dậy,trời đã tối rồi.
Những vết thương trên người hình như cũng đã được băng bó lại hết rồi, nhưng hơi cử động một tí,vẫn còn chút cảm thấy hơi đau.
Nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Mặc Quân Dư đang nằm ở trên giường bệnh bên cạnh, hai chiếc giường bệnh được đặt ở cạnh nhau, bàn tay Mặc Quân Dư đang nắm chặt lấy tay Hàn Mộ Vi không buông.
Hệ thống thông báo: Chính nghĩa giá trị của ngài đã tăng thêm 1000 điểm!
Hệ thống thông báo: Mặc Quân Dư đối với ngài tăng lên 100 điểm hảo cảm giá trị!
Hệ thống thông báo: Mặc Dung Uyên đối với ngài tăng lên 100 điểm hảo cảm giá trị!
......
Hàn Mộ Vi sửng sốt, còn chưa hiểu ra rõ ràng cái gì, thì một cái
bóng đen đã xuất hiện ở trước mặt cô.
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy được khuôn mặt trầm lặng của Mặc Dung Uyên.
Hắn tay chống nạng, hình như lúc nãy đã ngồi ở bên cạnh ngồi, chỉ là coi không có phát hiện ra.
"Vi Vi......"
Mặc Dung Uyên đột nhiên rũ mi xuống, trong hai con ngươi sâu thẳm loé lên tia sáng, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô, mở miệng mà nói: "Cảm ơn!"
Hàn Mộ Vi sửng sốt.
Hắn cảm ơn cô cái gì? Không phải, hẳn là cô nên cảm tạ hắn mới đúng chứ?
Mặc Dung Uyên kéo kéo khóe miệng, lại phát hiện chính mình cười không nổi, "Cảm ơn em đã cứu nó."
"Nó?"
"Ừ." Mặc Dung Uyên nhìn qua Mặc Quân Dư vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, nói: "Mặc Quân Dư là cháu trai của tôi, là con trai của chị gái tôi. Hơn hai năm trước bị mất tích, vẫn luôn tìm không được nó."
Hàn Mộ Vi mở to đôi mắt kinh ngạc.
Mặc Dung Uyên ngồi xuống ở bên cạnh cô, nhìn cô, "Hai năm trước tôi ở nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, hoàn toàn không để ý đến những việc
xảy ra ở trong nhà. Chờ đến khi quay trở về, mới biết được Tiểu Dư mất tích...... mẹ của Tiểu Dư và ba của nó đã ly hôn, Tiểu Dư liền đi theo sống với mẹ. Nhưng thời gian trước đó quan hệ ở nhà bọn họ dường như cũng không được tốt lắm, sau khi trở về Mặc gia vẫn luôn không nói chuyện, mẹ của nó......"
Mặc Dung Uyên hạ mi xuống, chậm rãi nói: "Rất nhanh tìm được một người đàn ông ngoại quốc rồi gả ra nước ngoài. Gia gia mang theo Tiểu Dư, nhưng ông ấy dẫu sao tuổi tác đã cao, không biết làm sao để cho nó chạy ra bên ngoài, sau đó lại không tìm thấy được nó......"
"Mấy năm nay, nhà của tôi chưa từng từ bỏ chuyện tìm kiếm nó, không nghĩ tới trong tình huống như thế lại tìm được nó......"
Hàn Mộ Vi nhìn bộ dạng suy sụp của hắn bây giờ, không hiểu sao lại có chút đau lòng.
"Kia...... Không phải anh sai."
Mất một lúc sau, cô mới tìm được một câu an ủi để nói.
Mặc Dung Uyên cười khổ một tiếng, "Tiểu Dư nó...... giống như em vậy, khi còn nhỏ cha mẹ nó đã không thích nó."
Hắn có chút tức giận lại nhanh chóng kiềm xuống, nhưng Hàn Mộ Vi lại nhanh chóng hiểu rõ ý của hắn.
Thì ra, chị gái của Mặc Dung Uyên - Mặc Hàm Linh căn bản là không muốn gả cho ba của Tiểu Dư, nhưng Mặc gia cùng Úy gia có quan hệ rất thân thiết, Úy Kỳ cùng Mặc Hàm Linh từ nhỏ đã đính hôn, vốn dĩ chỉ là ứng phó gia trưởng hai bên, nhưng một lần trong tiệc rượu hai người ngoài ý muốn đã xảy ra quan hệ, Mặc Hàm Linh mang thai.
Hai nhà vốn dĩ liền hy vọng bọn họ có thể kết hôn sớm một chút, sau khi Mặc Hàm Linh mang thai, hai người liền bị bức kết hôn, sau đó liền hạ sinh được Mặc Quân Dư.