Trương Dịch không chút chần chừ cất tất cả chúng đi, sau đó sử dụng kiến thức chuyên môn nhiều năm làm giám sát kho hàng mà sắp xếp đồ đạc khoa học và hợp lí trong dị không gian của mình.
Làm như vậy thì bản thân mới có thể thuận tiện khi sử dụng được.
Bước thứ ba, anh đi tới khu vực đồ ăn.
Ở đây, số lượng thậm chí còn lớn hơn nữa, khoảng mấy chục nghìn tấn!
Đồ ăn đóng hộp, gà quay, vịt quay đóng gói, các loại snack, đồ ăn liền, đồ ăn vặt cao cấp...
Trương Dịch không hề kén ăn một chút nào, có cái gì thì lấy cái đó.
Sau khi lấy đồ ăn xong rồi thì Trương Dịch lại đi tới chỗ các dụng cụ thể thao.
Phòng an toàn của anh chắc chắn là không thể nào thiếu các dụng cụ thể thao được.
Tuy rằng diện tích của phòng an toàn có giới hạn, nhưng đồ vật nào có thể lấy được thì anh cũng sẽ không khách sáo, dù gì thì diện tích của dị không gian là vô hạn, không lấy cũng uổng.
Trong số đó, cũng có một ít đồ vật đặc biệt.
Ví dụ như gậy bóng chày, kiếm đấu, đều là những vũ khí vô cùng hữu dụng.
Trong lúc đi thu thập đồ đạc, Trương Dịch lại tìm được một số đồ vật cực kì hữu dụng.
Ví dụ như dụng cụ để trượt tuyết và leo núi, trong đó bao gồm bộ quần áo chống lạnh chuyên nghiệp cấp độ vận động viên quốc gia.
Bộ quần áo này có thể giữ ấm và chống chịu được nhiệt độ cực lạnh đến âm 100 độ!
Đôi mắt của Trương Dịch đều đã trở nên sáng rỡ, sau khi tận thế băng giá ập đến thì đây chính là dụng cụ chống lạnh cao cấp nhất!
Anh cũng không hề khách sáo mà lập tức thu thập hết tất cả mấy chục bộ quần áo chống lạnh cao cấp nhất và túi ngủ trong kho hàng.
Khoảng chừng 2 tiếng sau, một mình Trương Dịch đã dọn sạch toàn bộ kho hàng của siêu thị Wal-Mart có diện tích lên đến hàng triệu mét vuông!
Sau khi làm xong những việc này, khi nhìn thấy kho hàng khổng lồ, trống rỗng thì trong lòng Trương Dịch lại có một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Bây giờ, kể cả khi có phải đối mặt với kỷ băng hà rét lạnh đi nữa thì anh cũng tự tin rằng bản thân có thể sống sót một cách thoải mái và dễ chịu!
Trương Dịch trở lại vị trí của mình rồi sau đó cũng tự uống một ngụm nước trà đã bị bỏ thuốc ngủ và ghé vào bàn ngủ say.
Không biết qua bao lâu, anh bị người khác đánh thức một cách dồn dập.
“Quản lý, quản lý, đã xảy ra chuyện lớn rồi, mau tỉnh lại đi!”
Trương dịch từ từ mở mắt ra và nhìn các đồng nghiệp với một vẻ mặt mơ màng.
“Có chuyện gì thế?”
Một nhân viên kho hàng run rẩy chỉ vào kho hàng và nói: “Không thể tin được! Kho hàng của chúng ta đã bị dọn đi sạch sẽ!”
“Cái gì?!”
Trương Dịch kinh ngạc mà vỗ bàn đứng lên.
Anh giả vờ đi vào kho hàng và đương nhiên là thấy được kho hàng với tình trạng trống không.
Hơn ai hết, trong lòng Trương Dịch chắc chắn là biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, hai chân anh vẫn trở nên mềm nhũn, dùng giọng nói run rẩy mà nói:
“Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà toàn bộ vật tư bên trong kho hàng lại biến mất được!”
Các nhân viên xung quanh cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Đúng vậy, trong kho hàng này ít nhất cũng có đến hàng chục tỷ vật tư! Cho dù là dùng xe tải lớn kéo đi thì cũng phải mất đến mấy ngày mới có thể hoàn thành được. Làm thế nào mà trong nháy mắt tất cả đều biến mất chứ?”
Đối với chuyện họ ngủ thϊếp đi lúc nãy, bọn họ lại im miệng mà không đề cập tới.
Rốt cuộc, chuyện mà những người phải trực ca đêm sẽ lén lút lười biếng mà ngủ một tí thì cũng là chuyện bình thường.
Trương Dịch ủ rủ rồi giả vờ lo lắng mà đi qua đi lại hai bước.
Sau đó nói với mọi người: “Chuyện này quá kì lạ, chúng ta không thể giải quyết được. Vì thế, vẫn nên gọi điện thoại thông báo cho người ở phía trên đi!”
Mọi người tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng nhưng lại không quá sợ hãi.
Bởi vì mọi chuyện trở nên quá ầm ĩ thế nên bọn họ ngược lại là không có quá nhiều trách nhiệm.
Toàn bộ vật tư trị giá hàng chục tỷ trong kho hàng đã biến mất trong vòng 2 tiếng ngắn ngủi, đây rõ ràng là chuyện bọn họ không thể làm được.
Một tháng cũng chỉ được có mấy ngàn tệ tiền lương vì thế bọn họ cũng không cần phải vì công ty liều mạng làm gì.
Bởi vậy, khi Trương Dịch vừa nói như vậy thì mọi người đều hăng hái gật đầu đồng ý.
Loại cục diện rối rắm này vẫn nên giao cho người ở phía trên xử lý đi!
Trương Dịch ngay lập tức gọi điện cho giám đốc kho hàng để thông báo về chuyện này.
Sau khi giám đốc nghe được tin tức này thì cả người đều choáng váng, thậm chí còn tưởng rằng Trương Dịch nói giỡn với anh ta.
Trương Dịch đã dọn sạch toàn bộ kho hàng miền Nam Hoa Quốc của siêu thị Wal-Mart!
Những vật tư có giá trị lên đến hàng chục tỷ, tất cả đều đã được cất giữ ở trong dị không gian của anh.
Thế mà, anh còn giả vờ như bản thân không biết gì cả và ngay lập tức báo cáo lại cho ban quản lý cấp cao của Wal-Mart.
Ngay sau đó, tin tức này nhanh chóng được lan truyền khắp toàn bộ ban quản lý cấp cao của siêu thị Wal-Mart khu vực miền Nam Hoa Quốc.