Không Làm Thế Thân Tôi Thành Vạn Nhân Mê

Chương 29

"Thuê bao bạn vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau..."

Lạc Văn Vân cúp điện thoại, một đôi con ngươi màu xám nhạt phản chiếu ánh sáng xanh của máy tính, trên mặt không có một tia dao động.

Trên màn hình máy tính là giao diện bài đăng Weibo.

Đây là những gì Mạc Hứa Chi đăng trên Weibo ngày hôm nay.

Thời điểm nhìn thấy bức ảnh kia, hắn liền hiểu.

"Dừng xe."

Người trợ lý bị giọng nói đột ngột của Lạc Văn Vân dọa giật mình, dừng lại đột ngột ở bên đường.

"Anh Lạc, có chuyện gì vậy?"

Lạc Văn Vân liếc nhìn bó hoa lớn màu xanh đặt bên cạnh, châm một điếu thuốc đưa vào miệng, nói:

“Vứt bỏ tất cả những thứ này đi."

"A?"

Trợ lý nhìn bó hoa lớn màu xanh lam, không dám cử động: "Thứ này không phải rất đắt sao..."

"Ném."

Một chút ánh sáng đỏ tươi bị tiêu diệt, điếu thuốc vừa châm lên liền bị dập tắt.

Lạc Văn Vân vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, ánh mắt trợ lý run lên không hiểu, hắn nhanh chóng mở cửa xe, nhặt bó hoa lên, sau đó ném vào thùng rác gần đó, không dám lề mề.

Tiếng động cơ vang lên, khói thải và gió đêm thổi bay những cánh hoa tan tác.

Một màn mưa rơi xuống.

Những cánh hoa rơi xoáy tròn, bị mưa cuốn trôi vào cống thoát nước.



Khoảnh khắc Mạc Hứa Chi đến cổng trường đại học Kinh Hoa, mưa lớn từ trên trời trút xuống.

Ống quần lấm lem bùn đất, Mạc Hứa Chi xắn tay áo bị mưa làm ướt một nửa, gõ cửa sổ phòng bảo vệ.

Nghe có tiếng gõ cửa sổ, nhân viên bảo vệ mở cửa sổ, nhìn thấy chàng trai trẻ dưới ánh đèn mờ ảo.

Tóc đối phương có chút ướt, tùy ý vén ra sau, vài sợi xõa xuống trước mắt, không có chút nào vẻ bối rối chật vật.

Chàng trai cao ráo mặc áo sơ mi trắng, mỉm cười nói: "Làm phiền chú, tôi là Mạc Hứa Chi."

"Ha, xem nào."

Nhân viên bảo vệ cẩn thận nhìn khuôn mặt của người ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: "Tôi nhớ cậu là sinh viên trường này, hiện tại hẳn là đã tốt nghiệp được hơn một năm rồi."

Mạc Hứa Chi mỉm cười gật đầu: "Vâng."

Nhân viên bảo vệ xua tay nói: "Mọi người ở Viện Khoa học & Công nghệ tôi quen cả. Cậu cứ vào đi - nhân tiện tôi cho cậu mượn chiếc ô này."

Người bảo vệ rất ấn tượng với Mạc Hứa Chi.

Tuy chỉ là nhân viên bảo vệ nhưng hắn vẫn có lòng ham học hỏi, nhiều lần đi xem phát biểu của trường, nghe nhiều sinh viên còn liên tục nhắc đến anh Mạc của Viện Khoa học và Công nghệ thực sự rất đẹp trai, theo thời gian hắn đã có ấn tượng sâu sắc.

Nụ cười của Mạc Hứa Chi không thay đổi, hắn cầm ô, cảm ơn rồi đi bộ đến trường.

Bình thường vào thời điểm này trong trường vẫn có người đi lại, nhưng hôm nay trời mưa, trên con đường rộng lớn chỉ có một người.

Dưới ánh sáng, bóng người cầm ô liên tục bị kéo dài ra, rút ngắn lại, kéo dài ra, rút ngắn lại.

Ánh đèn trong phòng bảo vệ đã biến mất khỏi tầm mắt.

Mạc Hứa Chi lau đi những hạt mưa rơi trên mặt, bước nhanh về phía Viện Khoa học & Công nghệ, nhìn thẳng về phía trước không chút biểu cảm.

Hắn mới đến trường hôm qua.

Không chỉ ngày hôm qua, mà cả những ngày qua và rất lâu rồi, hắn đã đến đây rất nhiều lần.

Trí nhớ của nhân viên bảo vệ đã bị thay đổi.

Mạc Hứa Chi phát hiện ra, miễn là những thay đổi có liên quan đến vai phụ, thì bất kỳ thay đổi nào mà tiểu thuyết tin rằng sẽ có tác động đến cốt truyện tiếp theo thì sẽ bị loại bỏ.

Người bảo vệ nhìn cậu ra vào mà vẫn nghĩ cậu đã hơn một năm không quay lại trường.

Trong mắt các cựu sinh viên, Mạc Hứa Chi và nghệ sĩ Mạc Hứa Chi là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, hắn xem như đã học được cách đối xử với nó bằng một thái độ dửng dưng.

Nước mưa trượt xuống đầu ô, rơi xuống đất rồi bật lên, trộn lẫn với bùn, bắn lên ống quần.

.