“Cha của con đi đâu vậy?”
“Hắn có phải hay không có người bên ngoài?”
“Ngươi vì cái gì không giúp ta lưu lại hắn? Ta sinh ngươi có ích lợi gì?”
“Vì cái gì muốn cười? Cả ngươi cũng khinh thường ta? Nguyễn Từ, vĩnh viễn đều không cần ở trước mặt ta cười.”
“Anh, anh, mở cửa!”
Cửa kính bị gõ đến rầm vang, Nguyễn Từ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hắn ôm áo ngủ Diệp Cảnh Hành ngồi trong một góc ở ban công đã gần nửa ngày. Nghe được tiếng hốt hoảng của Nguyễn Minh, cậu đi đến cửa ban công, mới biết được thật là Nguyễn Minh.
Cậu mở khóa cửa, Nguyễn Minh xông tới, trên dưới đánh giá Nguyễn Từ, đôi mắt Nguyễn Từ hồng giống con thỏ.
“Đây là hôn nhân anh muốn sao? Anh được như ước nguyện sao?”
Nguyễn Từ năm trước mua một bức tranh sơn dầu, mấy ngày hôm trước mới gửi về đến nhà, Tiêu Mẫn bảo Nguyễn Minh đưa qua cho Nguyễn Từ, Nguyễn Minh vừa đến Diệp gia, liền cảm giác được không khí cổ quái, Diệp thái thái ngồi ở trên sô pha, đối hắn hờ hững, hắn lo lắng đi đến phòng Nguyễn Từ, nhìn đến trên giường chỉ có một gối đầu, mà gian ngoài trên sô pha nhỏ có giường chăn chỉnh chỉnh tề tề.
Hắn đương nhiên cho rằng, là Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ đuổi tới trên sô pha ngủ.
Anh hắn, liền sinh hoạt như vậy sao?
Nguyễn Từ vừa định giải thích, Nguyễn Minh đột nhiên xoay người chạy ra ngoài, Nguyễn Từ theo bản năng mà bắt lấy tay áo hắn lại bị cởi tay, “A Minh, em làm cái gì?”
Cậu đuổi theo Nguyễn Minh đi xuống lầu, Nguyễn Minh giống như mũi tên mà lao ra đi, cũng mặc kệ Nguyễn Từ ở phía sau gọi hắn dừng lại.
Nguyễn Từ theo tới dưới lầu, Nguyễn Minh đã ra cửa, không thấy bóng dáng, Thư Linh không hiểu sao mà đem Nguyễn Từ gọi lại, hỏi hắn phát sinh cái gì, Nguyễn Từ vừa mới cũng không nghĩ tới Nguyễn Minh muốn làm cái gì, nhưng vừa thấy Thư Linh lập tức phản ứng lại.
“Cảnh Hành……”
Nguyễn Minh sẽ không muốn đi đánh Diệp Cảnh Hành đi?
Chỉ là một ý niệm, liền đem Nguyễn Từ dọa, cậu trấn an Thư Linh hai câu, liền ra cửa ngồi xe đuổi theo hướng Dị Sang.
Dọc theo đường đi Nguyễn Từ trong lòng như có lửa đốt, gọi điện thoại cho Nguyễn Minh cùng Diệp Cảnh Hành, hai người như là nói trước mà đều không nghe máy. Tài xế tăng tốc trong thời gian ngắn nhất chạy tới Dị Sang.
Cửa Dị Sang có nhiều người đứng, loạn thành một đoàn, Nguyễn Từ trong lòng căng thẳng, thật vất vả nhìn thấy Diệp Cảnh Hành, cậu dùng chen vào đám người, bổ nhào vào người Diệp Cảnh Hành, Diệp Cảnh Hành chợt nhìn thấy có một bóng người quen thuộc hướng hắn lao tới, theo bản năng quanh lại ôm eo cậu ôm vào trong lòng ngực, trong nháy mắt hương hoa sơn chi tràn đầy khoang mũi.
Nguyễn Từ ở trong lòng ngực Diệp Cảnh Hành ngẩng đầu lên, duỗi tay ở trên người hắn sờ sờ, khẩn trương hỏi: “Cảnh Hành, anh không sao chứ?”
Mọi người nhìn thấy hình ảnh này, kinh ngạc rớt cằm.
Bọn họ nhìn thấy gì? Diệp thần đem một người ôm vào trong ngực? Sao có thể? Là bọn họ hôm nay đi làm phương thức không đúng sao?
“Cậu nhưng thật ra không nhận sai người.” Diệp Cảnh Hành cười nhạo một tiếng, buông lỏng Nguyễn Từ.
“Cái gì?”
“Cậu hỏi em cậu một chút đi!” Theo tầm mắt Diệp Cảnh Hành , Nguyễn Từ lúc này mới nhìn đến Nguyễn Minh ngồi ở trên sô pha ủ rũ cụp đuôi, cùng với…Mạc Trạc Thành ngồi cạnh lấy túi chườm nước đá bụm mặt??
“A Minh, sao lại thế này?”
Nguyễn Minh nhíu mày không chịu nói, tức giận mà ngồi ở chỗ kia.
Diệp Cảnh Hành bảo nhân viên xung quanh xem náo nhiệt trở về làm việc, chỉ để lại bọn họ bốn người.
Lúc này Nguyễn Minh mới không biết xấu hổ mở miệng.
Lúc Nguyễn Minh vọt tới công ty Diệp Cảnh Hành , ở phía trước sảnh nhìn thấy một người tây trang phẳng phiu đưa lưng về phía mình, thân cao hình thể đều cùng Diệp Cảnh Hành giống nhau, hắn vốn dĩ lửa giận công tâm, cũng không nghĩ nhiều, xông lên chính là đánh một quyền.
Lúc tay hắn nện vào mặt ngừoi nọ, hắn mới ý thức được, người nọ không phải Diệp Cảnh Hành.
Nhưng trước sau bất quá ba giây đồng hồ, nắm tay Nguyễn Minh muốn thu cũng không thu lại được, chỉ có thể hung hăng mà tạp đến trên mặt người nọ.
Mạc Trạm Thành bất thình lình bị một quyền đánh đến đầu óc phát ngốc, đôi mắt đào hoa híp, đánh giá trước mặt người.
“Cậu mẹ nó ai a?”
“Anh… Lại là ai a?” Nguyễn Minh lập tức không có tự tin, ngập ngừng hỏi. Rất nhiều người đang nhìn hắn, hắn ai cũng không quen biết, lúc nhân viên hô lên Diệp Cảnh Hành tới, hắn thậm chí cảm thấy có một chút thân cận.
Diệp Cảnh Hành đi đến trước mặt hắn, hỏi sao lại thế này, Nguyễn Minh không mặt mũi nói “Tôi muốn đến đánh anh kết quả đánh sai người”, ấp úng mà định lui, vừa định trốn đã bị Mạc Trạm Thành một phen túm chặt.
“Ý gì? Đánh xong liền chạy?”
Diệp Cảnh Hành cũng không nghĩ để Mạc Trạm Thành làm Nguyễn Minh quá khó xử, Nguyễn Minh rốt cuộc vẫn còn là trẻ con, hắn vỗ vỗ bả vai Mạc Trạm Thành ý bảo hắn ngồi xuống, lại để thư kí đi lấy cái túi chườm nước đá, “Tao thay em ấy nói lời xin lỗi mày, được chưa?”
“Cái gì thế mày——” Mạc Trạm Thành nhìn thoáng qua Nguyễn Minh, bừng tỉnh nói: “Nga, nguyên lai là cậu a,em vợ Diệp Cảnh Hành.”
Nghe thấy cái từ này Nguyễn Minh càng phiền lòng, hắn lắc lắc cánh tay, lại tránh không khỏi tay Mạc Trạm Thành, hắn hướng tới Diệp Cảnh Hành nói: “Không cần anh thay tôi xin lỗi.”
Lại quay đầu hỏi Mạc Trạm Thành: “Anh muốn bồi thường cái gì? Tôi đều có thể cho.”
Mạc Trạm Thành nghiền ngẫm mà nhìn đứa trẻ này, Nguyễn Minh cùng Nguyễn Từ tuy rằng không phải cùng một mẹ, nhưng đều kế thừa diện mạo của Nguyễn Thế Kiệt, đôi mắt to thả hốc mắt thâm, ngoài khóe mắt hơi có chút rũ xuống, vẫn không nhúc nhích nhìn, có chút nhu nhược đáng thương.
Tựa như một tháng trước Nguyễn Từ trong quán bar có chút giống nhau, đẹp là đẹp, nhưng Mạc Trạm Thành hiện tại cũng không quên khi đó Nguyễn Từ cho hắn cặp mắt lạnh.
“Cậu định đánh Diệp Cảnh Hành?”
Khí thế Nguyễn Minh lập tức yếu đi, hắn dời mắt không nói lời nào.
“Xem ra thật là như vậy, Cảnh Hành, mày nhìn mày cùng cậu em vợ ở chung thế nào thành như vậy?” Không màng ánh mắt cảnh cáo của Diệp Cảnh Hành, Mạc Trạm Thành kéo Nguyễn Minh ngồi xuống bên cạnh, cầm bên tai hắn, ngữ khí ái muội nói: “Tôi không thiếu tiền, cái gì cũng không thiếu, cậu phải để tôi ngẫm lại, cậu có cái gì có thể bồi thường cho tôi?”
Nguyễn Minh nháy mắt trừng mắt hình viên đạn, hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ hắn, Mạc Trạm Thành không để bụng, câu môi cười đùa giỡn.
Hai người liền như vậy giằng co, vẫn luôn chờ Nguyễn Từ tới.
Nguyễn Từ thay Nguyễn Minh xin lỗi Mạc Trạm Thành, Mạc Trạm Thành sớm đã hết tức, xua xua tay cũng không truy cứu cái gì, lại nói ở trong công ty Diệp Cảnh Hành nháo lớn làm cho bọn họ chịu không nổi.
“Anh bạn nhỏ phạm sai lầm vẫn là có thể tha thứ.”
Hắn buông túi chườm nước đá, ngón tay vừa lạnh vừa ướt dọc theo cằm Nguyễn Minh vuốt ve vài giây, cúi đầu dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: “Bất quá nên bồi vẫn phải bồi, anh bạn nhỏ có thể bình tĩnh suy xét.”
Giày chơi bóng của Nguyễn Minh hung hăng đạp lên đôi giày thủ công cao cấp làm từ da cá sấu của Mạc Trạm Thành, Mạc Trạm Thành cười, đôi mắt đào hoa ở trước mặt Nguyễn Minh quơ quơ, Nguyễn Minh đâu chịu nổi đùa giỡn như vậy, thẹn quá hoá giận, một phen đẩy Mạc Trạm Thành lao đi, Nguyễn Từ sợ có nguy hiểm, vội vàng theo.
Diệp Cảnh Hành nhìn bóng Nguyễn Từ , không rõ Nguyễn Minh rốt cuộc vì cái gì muốn xông tới đánh hắn, bất quá hắn vẫn là cảnh cáo Mạc Trạm Thành nói: “Em ấy là Alpha, mày đừng liều.”
Mạc Trạm Thành nhướng mày, “Cậu ấy không phải còn chưa có phân hoá sao, mày như thế nào biết là Alpha?”
“Tính cách đi, nhà bọn họ đều nói em ấy nhất định là Alpha, tao cảm thấy cũng không sai biệt lắm.”
Nhớ tới vừa mới nắm ở trong tay thủ đoạn, Mạc Trạm Thành đứng dậy cười nói: “Này nhưng không nhất định.”
Diệp Cảnh Hành bất đắc dĩ mà nhìn Mạc Trạm Thành giống như hoa Khổng Tước, biết hắn đối với Nguyễn Minh có hứng thú, nhưng hứng thú của Mạc Trạm Thành tựa như biển rộng cuộn sóng, vô cùng vô kiệt lại nhanh chóng lướt qua, hắn cũng liền lười quản.
Trong công ty vốn dĩ bận, bị trận nháo này trì hoãn rất nhiều thời gian, hắn tiễn Mạc Trạm Thành, quay đầu nhìn đến Đào Văn Trạch đứng ở cửa văn phòng hắn, thần sắc đen không rõ.