Phỉ Vân Cẩn bị chọc cười, cậu thò tay bắt lấy cánh tay của siêu nhân điện quang, "Ông Triệu!"
"Ha ha ha, cậu chủ nhận ra rồi."
Chú Triệu tháo mô hình trên đầu xuống, lộ ra mái tóc ướt mồ hôi.
Bị khó chịu trong rương lại mặc quần áo không thông gió, ra mồ hôi cũng là bình thường.
Nhưng vì để cho Phỉ Vân Cẩn vui vẻ, chút vất vả này không coi vào đâu.
Nhưng quản gia Triệu cũng không ngờ mình bị nhận ra nhanh như vậy, là do thanh âm biến hóa vừa rồi không tốt? Hay là cậu chủ quá thông minh?
Ông cười bước ra từ trong rương, sau đó ôm lấy Phỉ Vân Cẩn, "Chúc mừng cậu chủ lớn thêm một tuổi."
Từ lúc nhìn thấy siêu nhân điện quang, Phỉ Vân Cẩn đã không khép lại, cậu chủ động lấy khăn tay từ trong túi tiền, lau mồ hôi cho chú Triệu, "Ông Triệu, ông mệt rồi, đừng ôm cháu."
"Không mệt không mệt, cậu chủ nhẹ như vậy, sao mệt được!"
Như là vì chứng minh lời của mình, chú Triệu còn dùng hai tay nâng Phỉ Vân Cẩn nhẹ nhàng quơ về phía trước một đoạn ngắn, sau đó nhanh chóng đón được, khiến Phỉ Vân Cẩn vui vẻ kêu ra tiếng.
Lý Nhất Bạch ở một bên càng hâm mộ không thôi, rất muốn được chơi như vậy.
Nhưng nghĩ đến sự sắp xếp kế tiếp, chú Triệu lại buông Phỉ Vân Cẩn xuống, lần tiếp tục đội cái đầu siêu nhân điện quang, "Đến đây, cậu chủ, còn có bất ngờ đấy!"
Theo một tiếng ho nhẹ, toàn bộ đèn phòng khách đột nhiên tắt.
Chỉ có ngọn đèn ngôi sao kia toả ra ánh hào quang màu vàng ấm áp, làm cho cả không gian như là một biển sao.
"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật ~ vui vẻ ~ "
Dưới nhạc nền của bài ca chúc mừng sinh nhật vui vẻ, Nam Nguyên cười đẩy xe bánh ngọt đi ra.
Chỉ thấy trên xe là một cái bánh kem năm tầng, ở chỗ cao nhất đặt một đồ chơi siêu nhân điện quang, bốn ngọn nến xếp vòng quanh, tượng trưng cho số tuổi của Phỉ Vân Cẩn.
"Tiểu Cẩn, lại đây ~ "
"Nhắm mắt, cầu nguyện, thổi nến, hiểu không?"
Bởi vì bánh ngọt quá cao, để có thể thuận lợi thổi tắt ngọn nến, ghế dựa chuyên dụng của Phỉ Vân Cẩn lại có chỗ dùng.
Khi cậu đứng ở trên ghế, đã phát hiện trên bánh ngọt còn viết vài chữ, dựa vào chữ học mấy tháng này, Phỉ Vân Cẩn thành công nhận ra quá nửa.
Có tên của bản thân, còn có bốn chữ sinh nhật vui vẻ.
Đây là bánh ngọt cho mình sao?
Lớn quá! Đẹp quá!
Đẹp hơn tất cả những chiếc bánh cậu từng nhìn thấy trước đây!
Dưới ánh mắt của mọi người, Phỉ Vân Cẩn chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu niệm trong lòng: Mình hy vọng sau này luôn có thể đón sinh nhật với dì, ông Triệu, Tiểu Bạch, chúng ta có thể ở bên nhau vĩnh viễn!
Cậu biết chỉ có thể ước một điều, nhiều thì sẽ mất linh.
Cho nên sau khi ước xong, Phỉ Vân Cẩn nhanh chóng mở hai mắt, mặt bánh bao phồng phồng thổi mạnh về phía ngọn nến một hơi, chắc chắn phải tắt hết toàn bộ!
Rất may mắn, ngọn nến như mong muốn của cậu, tắt hết trong thời gian ngắn.
Ba ba ba!
Tiếng vỗ tay vang lên, bốn phía lại sáng sủa.
Phỉ Vân Cẩn còn đứng ở trên ghế, nhưng ánh mắt đã chuyển đến chỗ Nam Nguyên, "Dì."
"Ở đây ở đây ~ người sinh nhật nên cắt bánh ngọt đi."
Đây cũng là lần đầu tiên Nam Nguyên tổ chức sinh nhật cho trẻ con, sau khi thảo luận với chú Triệu một phen, vẫn là chú Triệu nhiều ý tưởng, hơn nữa xung phong nhận việc giả trang siêu nhân điện quang.
Hiện tại xem ra hiệu quả không tồi, răng hổ của Phỉ Vân Cẩn cũng lộ ra rõ ràng, làm cho người ta vừa nhìn đã biết tâm trạng vui vẻ của cậu.
Bởi vì bánh ngọt rất lớn, sau khi tất cả mọi người trong biệt thự được chia một miếng thì vẫn còn lại một nửa, dưới sự đồng ý của Phỉ Vân Cẩn, Nam Nguyên đưa đến nhà Lý Nhất Bạch, chia sẻ chút không khí vui mừng.
Cũng không thể lãng phí đồ ăn đúng không.
"Tiểu Cẩn, đến đây, chụp ảnh chung!"
Trên tay nâng bánh ngọt, trên đầu đội vương miện, hôm nay Phỉ Vân Cẩn là người nắm quyền không hề nghi ngờ.
Phía sau cậu chính là siêu nhân điện quang và Nam Nguyên, bên cạnh thì là Lý Nhất Bạch, trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười xán lạn, một tấm ảnh vừa náo nhiệt lại ấm áp lập tức xuất hiện.
Không phải lần đầu Phỉ Vân Cẩn ăn bánh ngọt, nhưng chắc chắn cái bánh lần này là cái ngon nhất cậu từng ăn.
Chơi đùa đến hơn tám giờ tối, Lý Nhất Bạch trở về, Phỉ Vân Cẩn rửa mặt, thay áo ngủ với sự giúp đỡ của bảo mẫu sau đó trở về phòng ngủ của mình, con mắt thứ nhất nhìn thấy được một đống quà để trên thảm.
Lớn nhỏ vừa thấy ít nhất có mười mấy, chất thành một tòa núi nhỏ, trong đó một mình Nam Nguyên tài trợ năm sáu cái, còn "lừa gạt" một cái từ Nam Tễ, cái khác thì của chú Triệu, bảo mẫu, tài xế.
Quà không cần đắt quá, có tấm lòng là được.
Phỉ Vân Cẩn cắn chặt môi, mắt to vụt sáng một chút sau đột nhiên quay đầu nhìn về phía bảo mẫu sau lưng.
"Cô, có thể để Tiểu Cẩn làm một chuyện hay không?"
Bảo mẫu tự nhiên gật đầu, chỉ là trong lòng thấy hơi kỳ lạ, đã trễ thế này Phỉ Vân Cẩn còn muốn làm cái gì?
Mà lúc này ở trong phòng, Nam Nguyên cũng tắm rửa xong đang định lên giường nghỉ ngơi, thì nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến.
Lúc này, là ai?
Mang theo nghi vấn, Nam Nguyên vừa mở cửa, đã nhìn đến một chú "gấu trúc" nhỏ!
"Dì." Gấu trúc ngẩng đầu, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Phỉ Vân Cẩn, "Con muốn mở quà cùng dì, được không?"
Quần áo gì của Phỉ Vân Cẩn đều là do chú Triệu mua sắm chuẩn bị, Nam Nguyên không ngờ sẽ là áo ngủ trẻ con thú vị như thế.
Cô nhịn không được cong lưng sờ sờ mũ gấu trúc lông xù, "Được chứ."
Hôm nay là sinh nhật của đứa bé, chút chuyện nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề, dù sao Nam Nguyên cũng sẽ không ngủ sớm, thậm chí thời gian cô sống về đêm mới vừa bắt đầu.
Trên nền đất trải thảm rất dày, mỗi ngày đều có người hầu đến dọn dẹp cho nên rất sạch sẽ, Nam Nguyên và Phỉ Vân Cẩn khoanh chân trực tiếp ngồi dưới đất.
Nam Nguyên phụ trách dùng dao rạch giấy gói và băng dán, sau đó giai đoạn mở thì giao cho Phỉ Vân Cẩn.
Nói thật, cô chỉ biết mình đưa quà gì, hoàn toàn không biết quà của những người khác.
Không ngoài sở liệu, chú Triệu một mô hình siêu nhân điện quang, Nam Tễ thì là một bộ ghép hình cực lớn, Nam Nguyên rất hoài nghi lần trước anh ấy đến, Phỉ Vân Cẩn đang chơi cái này cho nên đã thuận thế qua loa.
Nhưng xem Phỉ Vân Cẩn vui vẻ, Nam Nguyên cũng không nói gì, rất nhanh đã đến phiên quà của cô.
"Woa!"
Nhìn bộ thẻ bài siêu nhân điện quang trước mặt, Phỉ Vân Cẩn lộ ra nụ cười vui mừng, có lẽ không bao lâu phòng của cậu sẽ bị siêu nhân điện quang công chiếm, trở thành quốc gia Auth.
Nhưng nếu nói như vậy, không chừng Phỉ Vân Cẩn sẽ càng vui vẻ?
Món quà thứ hai của Nam Nguyên là một đôi giày trượt patin; lúc trước đi khu trò chơi điện tử có đứa trẻ chơi cái này, cô nhìn thấy Phỉ Vân Cẩn liếc trộm vài lần, nên thừa cơ hội này tặng.
Về phần chuyện như dạy dỗ này, đương nhiên là giao cho quản gia Triệu vạn năng.
"Cám ơn dì! Tiểu Cẩn rất thích!"
"Hửm?" Nam Nguyên nhìn Phỉ Vân Cẩn: "Làm sao con biết là dì tặng?"
Những người khác trừ quà thì bên trong còn viết thiệp chúc mừng, đương nhiên Nam Nguyên có thể nhận ra còn đọc cho Phỉ Vân Cẩn nghe.
Nhưng phần quà này không viết gì cả.
Phỉ Vân Cẩn chu cái miệng nhỏ nhắn, "Tiểu Cẩn biết mà!"
Còn học cách giữ bí mật?
Nam Nguyên cũng lười hỏi tiếp, tiếp tục mở một phần quà khác, vừa mở vừa trò chuyện đến mười giờ.
Nhìn thấy Phỉ Vân Cẩn nhịn không được ngáp hai cái, một đôi mắt to rớm nước mắt, Nam Nguyên đặt phần quà cuối cùng trong tay cậu, sau đó đứng dậy: "Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi mẫu giáo đấy, đống đồ này cứ để đây đã, ngày mai dì cho bọn họ đến xử lý."
"Yên tâm, không lấy của con."
Phỉ Vân Cẩn ung dung đứng lên, lại không lập tức gật đầu lên tiếng trả lời, mà là bước đến trước mặt Nam Nguyên, vươn tay nhỏ giật nhẹ góc áo ngủ của cô, sau đó hơi ngẩng đầu nhìn Nam Nguyên bằng ánh mắt.
"Dì, tối hôm nay, Tiểu Cẩn có thể ngủ cùng dì không?"
Nam Nguyên: "... Được rồi, đi."
Không phải ý chí bên ta không kiên định, mà là quân địch quá đáng yêu.
Giường Nam Nguyên rất lớn, đừng nói một Phỉ Vân Cẩn, cho dù mười người cũng không thành vấn đề, chỉ là cô không quen ngủ chung giường với người khác, lại càng không quen ngủ cùng một cái ổ chăn.
Cho nên Phỉ Vân Cẩn được đắp một cái chăn riêng.
Nhưng mà không sao cả, như vậy là Tiểu Cẩn đã rất vui vẻ ~
"Ngủ ngon, Tiểu Cẩn."
"Ngủ ngon ~ dì ~ "
Cảm nhận được hơi thở của Nam Nguyên bên cạnh, khoé miệng Phỉ Vân Cẩn mang theo nụ cười nhắm mắt lại, cậu thật sự rất vui vẻ! Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của cậu!
Hơn nữa... Dì, thơm thơm ~
Nhưng Nam Nguyên một bên thì cảm thấy rất đau khổ, đồng hồ sinh học của cô đang phát triển ở nơi này, hoàn toàn ngủ không được, làm sao bây giờ?!
Ngày thứ hai Phỉ Vân Cẩn và Lý Nhất Bạch cứ theo lẽ thường đi mẫu giáo.
"Thật đấy! Thật sự chụp ảnh cùng siêu nhân điện quang!"
"Thế mà Phỉ Vân Cẩn lại quen siêu nhân điện quang!"
Tấm ảnh chụp chung kia mỗi người một tấm, hôm nay Lý Nhất Bạch mang tới mẫu giáo, khi cười chỉ vào ảnh với Phỉ Vân Cẩn thì vừa hay có một bé trai nhìn thấy.
Cậu bé lập tức kêu lên: "Siêu nhân điện quang!"
Sự quyến rũ của siêu nhân điện quang đối với trẻ con ở tuổi này thật sự rất lớn, mặc kệ nhà có giàu hay không, thích chính là thích.
Một tiếng kêu này của bé trai lập tức hấp dẫn mặt những bé trai khác, toàn bộ vây quanh cùng nhau nhìn chằm chằm bức ảnh.
Dưới sự bảo đảm chắc như đinh đóng cột của Lý Nhất Bạch, ánh mắt mọi người nhìn Phỉ Vân Cẩn đều trở nên khác thường!
【 Phỉ Vân Cẩn quen siêu nhân điện quang, bọn họ còn chụp ảnh chung! 】
Tốc độ truyền tin đồn là nhanh nhất.
Dưới tình huống mà chính Phỉ Vân Cẩn cũng không biết, cậu nghiễm nhiên trở thành thần tượng trong mắt nam sinh ở mẫu giáo.
Bọn họ cũng muốn chụp chung với siêu nhân điện quang!