Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 8 - Chương 40: Chương 20: phần 03

Sau khi trò chuyện thêm một lát, tôi liền rót trà cho Huyền Lăng uống, đang định khuyên y nằm xuống thì chợt nghe ngoài điện có tiếng huyên náo. Tôi không kìm được hơi cau mày, nhưng vẫn dịu giọng nói: “Chẳng rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, thần thϊếp xin phép ra ngoài xem thử.”

Y khẽ gật đầu, nói: “Nàng đi đi.”

Hóa ra ở bên ngoài, Khang Tần đang nôn nóng muốn vào thỉnh an, nhưng vì có lời dặn dò của tôi nên Lý Trường không cho cô ta vào. Cô ta thấy tôi đi ra thì vội vàng nhún gối hành lễ, đồng thời cung kính nói: “Hoàng quý phi nương nương như ý kim an!”

Hồi tôi mới vào cung thì Khang Tần Sử thị hãy còn là một mỹ nhân, nhưng sớm đã thất sủng. Về sau, nhờ có mấy tháng ở chung với tôi nên khi Huyền Lăng đại phong cho hậu cung, cô ta cũng được tấn phong làm Khang Quý nhân, rồi dần dần tuy không còn được Hoàng thượng ân sủng nữa nhưng cô ta dù sao cũng là một người đã vào cung từ sớm, do vậy bây giờ đã ngồi lên được ngôi tần.

Tôi xưa nay vốn không ưa tính khí của cô ta lắm, trong lòng lại đang có điều phiền muộn, bèn hờ hững nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Cô ta có chút nôn nóng nhưng khuôn mặt lại lộ rõ nét mừng vui, hình như đang có tin tốt lành muốn bẩm báo. Thấy tôi hỏi han, cô ta liền vui vẻ nói: “Khởi bẩm Hoàng quý phi, thần thϊếp thứ nhất là tới đây thỉnh an Hoàng thượng, thứ hai là muốn chúc mừng Hoàng thượng và nương nương. Uông Quý nhân ở cùng cung với thần thϊếp có tin mừng rồi.”

Mí mắt bất giác nảy lên một cái, tôi kinh ngạc thốt lên: “Cái gì?”

Uông Quý nhân cũng là một người được Huyền Lăng sủng ái trong hai năm vừa rồi.

Mấy năm nay liên tiếp có những đợt tuyển tú được tổ chức, số lượng sủng phi bên cạnh Huyền Lăng càng lúc càng nhiều. Hơn nữa mỗi người bọn họ đều trẻ trung, xinh đẹp, trên người có mang một chút bóng dáng của Thuần Nguyên Hoàng hậu ngày xưa, đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi.

Huyền Lăng có bao nhiêu nữ nhân trẻ trung, xinh đẹp như thế ở bên cạnh, tất nhiên là dễ dàng bị cuốn vào những cuộc ân ái triền miên.

Tôi thân là Hoàng quý phi chưởng quản hậu cung, không chỉ cần chủ trì tuyển tú cho Huyền Lăng, còn phải thay y quản lý các phi tần, bèn ban phượng dụ: “Nếu không có thai thì ngôi vị không thể vượt quá quý nhân, cũng không được ban cho phong hiệu.”

Do đó ngay cả các quý nhân, thường tại hay nương tử đắc sủng cũng đều phải lấy họ làm hiệu.

Có điều, ngoài tôi và Vệ Lâm ra thì không ai hay biết rằng Huyền Lăng kỳ thực đã không thể có con được nữa. Dưới sự dẫn dắt khéo léo của tôi, các phi tử vào cung đã lâu, địa vị tôn quý đều ra sức đàn áp những người mới vào, nên những người đó vốn không thể có con và không có ngôi vị cao, giờ lại bị cuốn vào những cuộc tranh đấu không ngừng, tất nhiên là không thể gây nguy hại cho địa vị của tôi.

Vẻ vui mừng trên mặt Khang Tần càng lúc càng rõ ràng. “Dạ, là Uông Quý nhân, nàng ta có thai đã được ba tháng rồi.” Với tính cách cố hữu, Khang Tần tất nhiên cho rằng đến báo tin mừng thế này bản thân sẽ được thơm lây, bởi đó dù sao cũng là phi tần ở cùng một cung với cô ta. Hơn nữa, nếu sau này Hoàng đế tới thăm thì cô ta cũng có cơ hội được diện thánh.

“Ba tháng?” Tôi lẩm nhẩm lặp lại hai chữ ấy một lần, nơi đáy lòng bất giác thầm cười lạnh. Huyền Lăng đổ bệnh đã được bốn tháng rồi, có điều chẳng rõ trong thời gian này có từng sủng hạnh Uông Quý nhân lần nào hay không. Song bất kể là mấy tháng đi chăng nữa, đứa bé đó cũng không thể là của Huyền Lăng được.

Tôi hãy còn chưa thể nắm chắc, sau khi suy nghĩ bèn gọi Lý Trường qua một bên, hỏi: “Bốn tháng nay Uông Quý nhân có từng thị tẩm lần nào không?”

Lý Trường suy nghĩ một lát rồi đáp: “Hình như là không, vì sau khi Hoàng thượng đổ bệnh thì phi tần thị tẩm chủ yếu là Nhậm Nương tử, Lý Tuyển thị và hai vị đại tiểu Lưu Mỹ nhân.”

Tôi khẽ gật đầu, đó không phải con của Huyền Lăng thì sao chứ? Tôi đã cho phép Hoài Thục Công chúa được sinh ra, mà tôi cũng chưa từng bạc đãi thân mẫu của con bé là Giang Thấm Thủy, còn đối xử rất tốt nữa là đằng khác.

Tôi đang trả thù.

Tôi ngoảnh đầu nhìn về phía Huyền Lăng ở sâu trong đại điện, rất nhanh đã nảy ra chủ ý, một nụ cười tươi tắn tức thì hiện lên bên khóe miệng. “Đây thực đúng là việc mừng! Hoàng thượng vừa mới thức dậy, Khang Tần mau theo ta vào thỉnh an đi, nhân tiện chúc mừng Hoàng thượng luôn.”

Khang Tần cẩn thận chỉnh lại xiêm y, sau đó khẽ cất tiếng hỏi tôi: “Nương nương, thần thϊếp ăn vận thế này không tính là thất lễ chứ?”

Tôi cười tủm tỉm, nói: “Ổn lắm rồi, ngươi nhìn ta đây này.” Lúc này mái tóc của tôi chỉ vừa được búi lại một cách qua loa, bên trên không có món đồ trang sức nào. Cô ta lập tức cười bợ đỡ. “Nương nương dù có ăn mặc thế nào thì cũng là một trang quốc sắc thiên hương.”

Tôi dẫn Khang Tần tới trước mặt Huyền Lăng. Đã lâu rồi cô ta chưa diện thánh nên lúc này không khỏi có chút hồi hộp và căng thẳng. Huyền Lăng đưa mắt nhìn cô ta một lát rồi cất giọng nghi hoặc hỏi tôi: “Nàng ta là ai vậy?”

Lời này vừa nói ra, Khang Tần lập tức đờ người, không nói nổi một câu nào. Tôi vội vàng cười giả lả, nói: “Hoàng thượng bận rộn việc nước, gần đây lại không được khỏe, khó tránh khỏi có chút đãng trí. Vị này là Khang Tần ở Vạn Xuân cung, hôm nay tới đây để thỉnh an Hoàng thượng.”

Huyền Lăng khẽ “ồ” lên mấy tiếng, lại nói: “Trước đây từng có một vị Sử Mỹ nhân…”

Khang Tần để lộ vẻ mừng rỡ tột cùng. “Chính là thần thϊếp, không ngờ Hoàng thượng vẫn còn nhớ. Trước đây Hoàng thượng thích nhất là cái mũi của thần thϊếp đấy.”

Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ư? Hình như không được giống lắm nữa rồi. Nàng tới thỉnh an đó ư? Trẫm hơi mệt rồi, nếu không có việc gì thì nàng lui sớm đi.”

Tôi thấy Huyền Lăng đã rất mỏi mệt, lại không muốn gặp Khang Tần lắm, bèn vội vàng nói: “Khang Tần đã lâu rồi chưa diện kiến thánh thượng, mau khấu đầu thỉnh an đi!”

Khang Tần hiểu ý, lập tức quỳ xuống khấu đầu. “Thần thϊếp cung chúc Hoàng thượng thánh thể an khang, chúc mừng Hoàng thượng!”

Huyền Lăng vừa mới nổi nóng, bây giờ hãy còn chưa hết giận, chợt nghe Khang Tần chúc mừng thì khó tránh khỏi có chút không vui, bèn nói: “Trẫm thì có việc mừng gì?”

Khang Tần nghe thấy thế liền vội vàng mỉm cười, đáp: “Chúc mừng Hoàng thượng! Uông Quý nhân ở cung của thần thϊếp đã mang thai rồng được ba tháng rồi. Mấy ngày nay nàng ta nôn ọe rất nhiều, thái y qua khám và khẳng định đúng là nàng ta đã mang thai.”

Nghe thấy tin này, Huyền Lăng vô cùng mừng rỡ, thần sắc tức thì tốt hẳn lên, không ngớt cười vang, nói: “Thưởng! Thưởng! Mau đi truyền chỉ cho trẫm, phong Uông Quý nhân làm lương đệ tòng ngũ phẩm, Khang Tần làm thuận nghi tòng tứ phẩm, lại thưởng thêm cho tất cả cung nhân ở Vạn Xuân cung ba tháng bổng lộc.” Huyền Lăng vô cùng mừng rỡ, quay sang nói tiếp với tôi: “Trong cung đã mấy năm không có tin vui như vậy rồi, chẳng ngờ vẫn còn có hôm nay!”

Tôi mỉm cười, nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, có tin mừng như vậy chứng tỏ thân thể Hoàng thượng sắp bình phục rồi. Đã mấy năm nay trong cung không có tiếng trẻ sơ sinh khóc, đợi sau này tiểu Hoàng tử ra đời, Hoàng thượng nhất định phải tấn phong cho Uông Lương đệ thêm lần nữa và ban thưởng cho toàn thể lục cung đấy.”

Huyền Lăng trong cơn mừng rỡ định đứng dậy khoác áo tới Vạn Xuân cung thăm Uông Lương đệ, tôi vội vàng ngăn lại: “Hoàng thượng muốn đi thăm Uông Lương đệ thì chọn ngày nào mà chẳng được, cớ gì cứ phải là hôm nay? Người hãy tĩnh dưỡng thêm đã, chờ lúc nào khỏe hẳn rồi hãy đi.” Sau đó tôi chỉ tay ra ngoài cửa sổ. “Trời có lẽ sắp mưa rồi.”

Huyền Lăng vỗ tay, nói: “Đã khiến ái phi chê cười rồi, đều tại trẫm mừng quá đấy mà.”

Tôi mỉm cười nhắc nhở: “Hoàng thượng chớ nên mừng quá mà quên mất, phi tần có thai thì cần ghi chú mấy dòng vào Đồng sử, đây mới là việc quan trọng nhất hiện giờ.”

Huyền Lăng cầm tay tôi, cười nói: “May mà có nàng nhắc nhở, bằng không trẫm đã quên mất việc này rồi. Mau kêu Lý Trường mang Đồng sử tới đây đi, trẫm phải xem xem mình đã sủng hạnh Uông Lương đệ vào ngày nào.”

Chỉ một tuần hương sau Lý Trường đã mang Đồng sử tới. Huyền Lăng vui vẻ nói: “Lần này trẫm phải đích thân viết mới được.”

Tôi lẳng lặng nhìn thần sắc vui vẻ của y, cũng khẽ nở nụ cười.

Chỉ thấy Huyền Lăng vội vã lật mở Đồng sử được mấy trang, nhưng rồi động tác càng lúc càng chậm lại, cuối cùng bàn tay như cứng đờ ra đó. Tôi lập tức hiểu ra là có chuyện gì, quả nhiên nhìn thấy thần sắc y dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng thì quay qua hỏi Sử Thuận nghi vừa mới được tấn phong: “Nàng nói… nàng ta có thai được bao lâu rồi?”

Sử Thuận nghi thấy Huyền Lăng đột nhiên biến sắc mặt thì không biết là có chuyện gì xảy ra, nụ cười trở nên cứng đờ bên khóe miệng, nhưng vẫn chỉ biết trả lời bằng giọng vui vẻ: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Uông Lương đệ có thai được ba tháng rồi.”

“Ba tháng?” Trong giọng nói của Huyền Lăng dường như ẩn chứa một cơn giận dữ điên cuồng, một tiếng “xoạt” vang lên, y đột nhiên ném thẳng Đồng sử vào mặt Sử Thuận nghi, quát bảo: “Nàng ta mới có thai được ba tháng, nhưng trẫm đã bốn tháng nay không sủng hạnh nàng ta. Nàng nói đi! Cái thai này của nàng ta là từ đâu ra?”

Phía chân trời bỗng vang lên một tiếng sấm đì đùng rất lớn, rồi những hạt mưa lạnh băng chợt đổ xuống rào rào, tựa như muôn vàn lưỡi dao sắc bén cắm thẳng xuống mặt đất để phát tiết nỗi oán hận vô cùng vô tận của kẻ đế vương.

Nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng rõ ràng, thế nhưng tôi vẫn làm bộ kinh hãi mà thốt lên: “Hoàng thượng…”

Khuôn mặt Huyền Lăng vốn tái xanh giờ bỗng xuất hiện những tia màu đỏ tươi, tuy thê lương nhưng cũng diễm lệ, hệt như một vầng tà dương màu đỏ máu, đỏ đến đáng sợ.

Tôi chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như thế ở Huyền Lăng. Lý Trường sợ đến nỗi vội vàng quỳ sụp xuống đất khấu đầu. Huyền Lăng nhanh chóng khoác áo đứng dậy, rảo bước đi tới tát mạnh một cái vào khuôn mặt trắng nõn của Sử Thuận nghi. Sử Thuận nghi không ngừng run rẩy, hệt như một phiến lá khô giữa làn gió dữ, ngay đến khóc cũng không dám.

Huyền Lăng đột nhiên chạy đến trước cửa sổ, dùng sức đẩy bung cửa sổ ra, trong mắt bừng lên những tia dữ tợn như muốn gϊếŧ người.

Tôi vội vàng lao đến trước mặt y, đưa tay nắm lấy góc áo của y rồi quỳ xuống khóc lóc, nói: “Hoàng thượng nhất định phải bảo trọng long thể, ngàn vạn lần không được dầm mưa!”

Những hạt mưa lạnh lẽo không ngớt bay vào từ ngoài cửa sổ khiến đầu óc tôi càng tỉnh táo thêm mấy phần. Tôi vừa khóc lóc vừa khuyên nhủ, Sử Thuận nghi thì sớm đã bị biến cố đột ngột này làm cho sợ đến nỗi đờ người ra đó. Lý Trường sau một thoáng sững sờ cũng lê gối lên phía trước, nói: “Hoàng thượng đừng vì một nữ nhân mà làm hại đến long thể. Ả Uông thị đó, Hoàng thượng muốn chém muốn gϊếŧ thế nào thì chỉ cần nói một câu là được rồi, Hoàng thượng… Hoàng thượng… người không thể dầm mưa như thế được!”

Quá nửa người Huyền Lăng lúc này đã ướt đẫm nước mưa, chiếc áo ngủ màu vàng tươi bị ngấm nước biến thành màu nâu sậm như màu đất, còn dính sát vào tấm thân gầy yếu của y. Trên đỉnh Hiển Dương điện lúc này chợt vang lên mấy tiếng sấm dữ dội làm tai người ta cứ ong ong không ngớt, đầu óc thì choáng váng quay cuồng vô cùng khó chịu.

Huyền Lăng đột nhiên dùng sức rất mạnh kéo tôi dậy từ trên mặt đất, lại lột bỏ áo ngoài của tôi làm chiếc áo yếm màu trắng thêu hình hoa sen màu đỏ tôi mặc bên trong bị lộ ra ngoài. Tôi không kìm được kêu lên kinh hãi: “Hoàng thượng, người sao vậy?”

Ánh mắt Huyền Lăng lúc này như cuồng như si, trong cơn ngẩn ngơ, y khẽ cất tiếng lẩm bẩm: “Cũng trong một ngày trời mưa sấm chớp thế này, trẫm nấp phía sau màn, nhìn thấy mẫu phi bị vương thúc ôm chặt trong lòng, tay của vương thúc còn để trong vạt áo trước ngực mẫu phi. Phụ hoàng… Người là thiên tử cơ mà!” Y đột nhiên kêu lên điên cuồng, tiếng kêu ấy sau nháy mắt đã át hẳn tiếng sấm bên ngoài điện. “Trẫm cũng là thiên tử! Tại sao các nàng đều phản bội trẫm? Tại sao đều phản bội trẫm như vậy?”

Gần như cùng lúc ấy, một dòng máu đỏ tươi đột ngột phun ra từ trong cổ họng y và bắn đầy lên chiếc áo yếm của tôi, màu đỏ của bông sen bên trên đó nhanh chóng bị nhấn chìm.

Là máu, lại là máu… Ngày đó máu tươi của y cũng ngấm vào vạt áo trước ngực tôi như thế, tôi không kìm được kêu lên thất thanh: “Thái y… Thái y đâu rồi?”