Phòng Livestream Của Người Chồng Tuyệt Vọng

Chương 4: Nước Mắt Tuyệt Vọng Tích Góp 40 Năm Đến Muộn

Đêm đó, Trần Viễn Lộ lại chuyển về căn phòng hiện giờ xem ra "cũ nát", chỉ rộng 18 m2, là phòng tân hôn của hắn và Lâm Uyển, lúc kết hôn đều là thuê, chờ công tác vài năm sau có tiền mới mua lại.

Mặc dù lúc đó Lâm Uyển đã nói muốn một căn phòng lớn, nhưng Trần Viễn Lộ vẫn có tình cảm với căn phòng này.

Đây chính là nơi lần đầu tiên hắn làʍ t̠ìиɦ cùng phụ nữ, lấy thân phận của một người đàn ông, một người chồng, sử dụng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giới tính nam tiến vào cơ quan sinh dục nữ, tiến hành xuất tinh gieo giống, làm cho Lâm Uyển mang thai, hoài thai mười tháng sinh ra Tâm Tâm, Tâm Tâm cũng là ở trong căn phòng nhỏ này, học được tiếng gọi "ba mẹ".

Lúc trước, khi hắn đặt tên cho Tâm Tâm cũng không nghĩ nhiều, hắn muốn nói đây chính là tâm can bảo bối của Trần Viễn Lộ và Lâm Uyển, cho nên gọi là Trần Lâm Tâm.

Tuy rằng bị Lâm Uyển mắng nhiếc không có trình độ văn học của sinh viên tài năng danh tiếng, nhưng rất tự nhiên, bọn họ bắt đầu nuôi dưỡng bảo bối Tâm Tâm.

......

Trần Viễn Lộ ngồi trong căn phòng tối đen một lúc lâu, giơ tay lên lau mắt, phun ra một hơi thật dài, rốt cục cũng bật đèn lên.

Cũng may, phòng điện nước vẫn có thể dùng bình thường, chỉ là trong nhà có rất nhiều bụi bặm, Trần Viễn Lộ bắt đầu công việc quét dọn.

Làm việc nhà nhiều năm như vậy, việc này đã trở thành thói quen, nên hắn cũng không cảm thấy phiền toái.

Hắn vừa làm vừa nhớ lại tình cảnh hôm nay, vừa nghĩ đến vợ con liền đau lòng đến không cách nào hô hấp.

Cho nên dứt khoát không nghĩ về bọn họ nữa, vẫn nên ngẫm lại chuyện mất việc.

Lúc này, Trần Viễn Lộ còn có thể tìm được niềm vui trong nỗi khổ, cảm thấy mình may mắn, ít nhất chuyện này không ai biết, cứ cho là hôn nhân của hắn tan vỡ thì vẫn còn có một tia hi vọng, nhỡ đâu Hoàn nhi hối hận thì sao, nhỡ đâu người đàn ông mới kia không cần Hoàn nhi nữa?

Trên đời này, đại khái không có mấy người đàn ông có thể tiếp nhận bà xã nɠɵạı ŧìиɧ rồi quay đầu lại, nhưng Trần Viễn Lộ có thể, Lâm Uyển là cô gái duy nhất chấp nhận hắn —— tuy rằng hắn cũng không cho cô gái nào khác xem qua thân thể —— hắn có thể lý giải ý nghĩ của Lâm Uyển muốn tiếp xúc với đàn ông chân chính.

Trần Viễn Lộ lắc đầu, thầm mắng mình không có tiền đồ, bỏ giẻ lau trong tay xuống, lần đầu tiên không làm xong việc nhà đã đi tìm việc khác.

Ngay lập tức mở máy tính, bắt đầu lên mạng tìm kiếm trang web tuyển dụng, chuẩn bị xem yêu cầu làm sơ yếu lý lịch.

Nhưng lần ngồi này kéo dài đến 1, 2 tiếng, ban đầu từ ôm tư tưởng nhanh chóng thu thập thông tin để tìm ra một công việc đến cuối cùng nản lòng thoái chí, hắn phát hiện tất cả các công việc liên quan đến ngoại thương đều yêu cầu tuổi dưới 35...... Hắn không thể không thừa nhận, loại đàn ông 40 tuổi như mình còn chưa xây dựng được mối quan hệ xã hội tốt, cuối cùng bị đuổi việc cũng không dám nói một câu, quả thực chính là kẻ thất bại.

Ngần này tuổi còn bị thực tế dạy làm người, hắn hoàn toàn không tìm được việc làm, hắn cũng không thể cúi mặt đi cầu xin ai thu nhận, hắn còn hứa hẹn mỗi tháng phải cho con trai một số tiền sinh hoạt kha khá.

Trần Viễn Lộ vô thức cắn móng tay, lông mày nhíu thành núi nhỏ.

Hắn không có kho bạc riêng, tất cả tiền của hắn đều nộp cho Lâm Uyển, bởi vì không muốn cô cảm thấy thu nhập của chồng không tốt, nên chi tiêu trong nhà, tiền gửi ngân hàng đều yên tâm giao cho Lâm Uyển quản lý.

Kết quả...

Thu nhập hiện tại duy nhất cũng chỉ có tiền lương mới thanh toán cho hắn ngày hôm nay.

Thật đáng thương... Quá uất ức.... Hắn làm sao có thể lưu lạc đến loại tình cảnh này...

Suy nghĩ quá lâu làm cho màn hình máy tính đen kịt thành một tấm gương, nơi đó phản chiếu khuôn mặt như chó nhà có tang của Trần Viễn Lộ một cách rõ ràng.

Da mặt so với đàn ông trung niên bình thường khác có vẻ trẻ trung săn chắc hơn rất nhiều, mắt một mí, đôi mắt dưới mí mắt một mí coi như lớn, nhưng lúc này lại rũ xuống, không có lấy một chút sức sống.

Cặp lông mày nhạt màu, môi mỏng, góc cạnh trên mặt cũng không quá sắc nét, chỉ có thể nói nhìn thuận mắt, không thể tính là đẹp, tổng hợp một chút chính là diện mạo bình thường.

Lúc còn trẻ, chỉnh trang còn có thể khiến người ta nhìn nhiều hơn vài lần, hơn nữa còn có hào quang của trường danh tiếng, trong cả đám đàn ông, hắn trắng nõn nhã nhặn, ôn nhu tri kỷ nhất, cho nên mới cưới được Lâm Uyển.

Thôi, đừng nghĩ về cô ấy nữa! Chẳng phải cô ấy đã tìm được một người đàn ông tốt hơn mình rất nhiều rồi sao?

Trần Viễn Lộ có loại cảm giác nghẹn khuất tự rước lấy nhục, đầu óc trống rỗng không biết về sau phải bươn trải thế nào để duy trì kế sinh nhai.

Lúc này hắn không phải không có hối hận quyết định "tịnh thân xuất gia", chỉ là, hắn càng không thể tiếp nhận sống hơn nửa đời người hoá ra lại là hai bàn tay trắng.

Mọi thứ giống như một trò đùa, bắt đầu từ khi sinh ra, ba mẹ ít học đã nghĩ rằng họ sinh ra một đứa trẻ dị dạng, cho nên không bao giờ đề cập đến điểm khác biệt giữa hắn và những nam hài khác, nuôi hắn như một đứa con trai duy nhất.

Tư tưởng mà hắn tiếp nhận từ nhỏ chính là "hắn là một người đàn ông", phải làm trụ cột gánh vác gia đình.

Cho đến khi hắn học trung học cơ sở trên huyện thành, lần đầu tiên tiếp xúc với tiết sinh học mới phát hiện, thì ra hắn và những nam hài khác không giống nhau, trong sách vẽ hai bộ cơ quan sinh dục nam nữ, và hình như... hắn đều có cả.

Khi đó, hắn đã lén nhìn dươиɠ ѵậŧ của một cậu bé khác lúc đi vệ sinh, luôn cảm thấy của mình nhỏ, nhưng bởi vẫn còn đang phát triển nên cũng không để ý.

Mãi đến tiết sinh học này, hắn mới biết, cái khe nhỏ dưới dươиɠ ѵậŧ mình, thực ra là khe nhỏ âʍ ɦộ, không phải tất cả nam sinh đều có.

Nó chỉ nên xuất hiện trên cơ thể của một cô gái.

“....... Còn có một loại giới tính cực kỳ hiếm gặp, là người song tính, đồng thời có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© kép nam nữ.”

Trần Viễn Lộ hai tay che mặt, trong đêm hè hồi ức lại quay cuồng, lời nói của thầy dạy sinh học lúc ấy vẫn vang vọng trong đầu, đánh thức học sinh trung học cơ sở, cũng đánh thức chính người trung niên là mình.

Nước mắt xuyên qua kẽ ngón tay chảy ra, từ nhỏ giọt đến biến thành dòng suối mãnh liệt, người đàn ông sụp đổ run rẩy bả vai, rốt cuộc chịu không nổi vùi đầu vào khuỷu tay buồn bực khóc rống lên, đó là nước mắt tuyệt vọng tích góp 40 năm đến muộn.