Round 02: Phòng trò chơi.
[Thẻ trắng "nhiệm vụ"] Đeo tất cả các khuyên vυ'. Tiến độ: 0/10.
[Thẻ đen "luật cấm"] Người đeo khuyên vυ' không được đứng bằng hai chân.
Số lượng người chơi: 4/4
Thời gian đếm ngược: 11:59:57 bíp bíp
----------------------------------
"Thằng đĩ lại đây!" Giọng đàn ông hưng phấn vang lên.
Lâm Duyệt cả người cứng ngắt run rẩy từ từ xoay người lại, gã đàn ông đã đυ. cậu không khác gì mấy con phò đứng đường mấy tiếng trước, đang nở nụ cười hưng phấn tay ngoắc ngoắc ra lệnh. Từ nhỏ đã tính cách Lâm Duyệt đã nhút nhát ít nói, bây giờ rơi vào tay gã muốn phản kháng cũng không có cơ hội, chỉ biết hoảng sợ chân run rẩy bước từng bước đi đến trước mặt.
"Mày nói xem rất có duyên phải không? Cả hai vòng đều gặp được nhau. Lần này tao sẽ chơi cho đến khi tận hứng, tao tên Mục Lâm thằng đĩ mày tên gì?" Tay nhanh nhẹn lột sạch quần áo Lâm Duyệt rồi ôm cậu vào lòng, xoa nắn sờ soạng.
"Là Lâm Duyệt...hức...ưʍ..."
"Cái gì "Da^ʍ Huyệt"? Đúng là da^ʍ mà, từ khi sinh ra đã biết làm đĩ...hahaha...haha.."
"Không phải! Là Lâm Duyệt...Lâm Duyệt...ưʍ..."
"Câm mồm! Tao nói mày tên gì là tên đó, từ giờ đổi tên cho tao." Dươиɠ ѵậŧ gã tìm đến c̠úc̠ Ꮒσα một phát đâm lút cán, thịt huyệt bị chơi mềm dễ dàng ngậm mυ'ŧ tiếp đãi ©ôи ŧɧịt̠ bự, quen thuộc co rút ọc nước da^ʍ mời gọi.
"Lão Lâm lâu rồi không gặp, đợt hàng lần này "con mồi" tươi ngon mọng nước vãi." Sở Lưu ngã ngớn lên tiếng.
Liếc mắt nhìn sang Sở Lưu đang đè một thân ảnh đầy rẫy vết đánh đập xanh tím dưới thân, nhưng không vì thế mà lu mờ đi làn da mềm mịn co dãn. Côи ŧɧịt̠ lớn cắm rút mãnh liệt, Vệ Trạch bị đùa giỡn quá mức cơ thể đã da^ʍ đến đĩ, lần đầu ăn ©ôи ŧɧịt̠ nhưng mị thịt lại rất thuần phục liên tục quấn lấy co rút rỉ nước da^ʍ siết lấy hầu hạ, miệng nhỏ nũng nịu rêи ɾỉ:"Bị Lưu ca cᏂị©Ꮒ rồi... thành đĩ bán thân rồi... ưʍ... ȶᏂασ chết em đi... Lưu ca... đυ. nát c̠úc̠ Ꮒσα em đi..."
Sở Lưu ẵm Vệ Trạch vừa đi vừa đυ. ȶᏂασ, theo từng bước chuyển động dươиɠ ѵậŧ vào ngày càng thêm sâu, ma sát tao điểm làm cậu run rẩy, vòng tay ôm chặt cổ hắn. Lục tung mấy ngăn kéo quả nhiên tìm thấy một đôi khuyên vυ' và thẻ "dụng cụ" máy xỏ khuyên.
Không chần chờ lâu lắm liền xỏ khuyên vυ' cho con đĩ dưới thân, mặc cho Vệ Trạch gào thét đầy đau đớn. Bên trên gắn một sợi dây xích cuối dây còn đính một cục tạ nhỏ, sức nặng từ đó kéo núʍ ѵú dài ra, chỉ đung đưa một chút kɧoáı ©ảʍ như lũ ập tới.
"Đói không? Tao tìm thấy vài bịch dịch dinh dưỡng đây, ngoan ngoãn lấy được cái chuông kia đi rồi mới được ăn, khặc khặc." Sở Lưu cười man rợ vài giây mới ngừng.
Theo hướng nhìn của hắn, dễ dàng thấy cặp chuông treo ngay trên vách tường, nhưng bên dưới đầy cọc kim loại nhọn hoắc, con đường an toàn duy nhất thông qua đó là một cái bệ có hình dạng khối lăng trụ tam giác phía trên gắn đầy dươиɠ ѵậŧ giả, bên cạnh còn có hai sợi dây xích hỗ trợ lủng lẳng đong đưa.
Cơ thể Vệ Trạch run lên, rốt cuộc cũng không kìm được nước mắt, giọt lệ tràn mi chảy dọc theo hai má, ngước gương mặt trắng nõn lên điềm đạm cầu xin. Nhưng hoàn toàn không khơi dậy chút lòng thương hại nào của Sở Lưu, hắn cúi người xuống nắm lấy cằm Vệ Trạch, vừa cong khóe miệng lên cười lạnh lùng, vừa nhìn chằm chằm vào hai mắt hoảng sợ của Vệ Trạch, giọng nói ác độc như tiếng ma quỷ:" Khóc? Ngây thơ như vậy, không đi cũng được, ở lại cùng tao chơi và trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn đi..."
Trái tim Vệ Trạch run mạnh, nước mắt nhất thời ngừng rơi, cả cơ thể như rơi vào hầm băng bị dáng vẻ ác độc của Sở Lưu dọa cho sợ hãi. Rùng mình một cái rồi nhanh chóng bò về phía cái bệ, dù vậy nhìn hình dáng đáng sợ của những ©ôи ŧɧịt̠ giả sắp xếp từ nhỏ đến lớn, to nhất bằng nắm đấm đàn ông trưởng thành là hạ thân co rút sợ hãi nhưng ©ôи ŧɧịt̠ ngu phía trước lại hưng phấn dựng thẳng lên, cậu hết thuốc chữa thật rồi.
"Đừng lo, mày quên vòng một tao đã giúp mày rất nhiệt tình nới rộng c̠úc̠ Ꮒσα à... Tay tao mày còn ăn được đến ngon lành, mấy cái ©ôи ŧɧịt̠ giả này sao làm khó được..." Sở Lưu bế Vệ Trạch lên bệ, miệng huyệt da^ʍ mấp máy đặt trên đầu khất dươиɠ ѵậŧ giả, buông tay đập mạnh c̠úc̠ Ꮒσα xuống ăn nguyên ©ôи ŧɧịt̠ to, đâm thẳng vào tao điểm, cao trào tϊиɧ ɖϊ©h͙ văng tung tóe nhìn đúng da^ʍ.
Đang hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ giả bên trong lại rung động điên cuồng:"..Ưʍ........ Ưʍ..Ư ..hư....ưʍ......" Vệ Trạch bất ngờ không kịp phòng bị rên lên, mị thịt mẫn cảm bị khuấy đảo điên cuồng, nước da^ʍ trào ra từ khe hở làm ướt đẫm cả háng.
Sở Lưu cầm lấy hai sợi dây xích, gắn chung vào khuyên vυ', chúng có công dụng rất quan trọng hỗ trợ Vệ Trạch không bị ngã xuống ngựa gỗ, ví dụ như khi bị đυ. đến cả người xụi lơ ngồi không vững, núʍ ѵú sẽ bị xích kéo căng ra giữ cơ thể thăng bằng trở lại. Vệ Trạch chỉ mới tưởng tượng đến thôi mà đã thấy trước mắt như hóa đen, núʍ ѵú theo nhịp lắc lư của cơ thể đã bị quả tạ tra tấn đến vừa sưng đỏ vừa dài hơn lúc đầu rồi, có khi nào sẽ bị kéo đứt không....
Đối lập với tình cảnh khốn đốn của Vệ Trạch, Lâm Duyệt đang được gã Mục Lâm chơi đến quên mất bản thân, chàng trai nhút nhát giờ thốt ra lời dâʍ đãиɠ chẳng ngượng miệng:"Chủ nhân... sướиɠ quá...ưʍ.. núʍ ѵú sắp bị đυ. đứt ra rồi..."Da^ʍ Huyệt" là của riêng ngài.... ưʍ... a..."
Cặp khuyên vυ' lão Lâm tìm thấy được gắn cố định dưới sàn nhà, cũng may núʍ ѵú Lâm Duyệt đã được điều giáo dài cỡ hai cm nên lúc thao tác xỏ vào cũng "dễ dàng", xem đi tư thế thật ȶᏂασ con mẹ nó tuyệt vời, Lâm Duyệt quỳ dưới đất vểnh cặp mông thịt cao cao, phía sau không ngừng thừa nhận từng cú nắc ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ, mỗi khi ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm vào cơ thể lại bị đẩy về phía trước, như con thuyền nhỏ chênh vênh giữa giông tố bị sóng gió đập cho dập diều, mà núʍ ѵú bị gắn khuyên cố định trở thành nơi neo giữ cuối cùng kéo căng hết cỡ.