Tôi Đến Nơi Màu Xám

Chương 4: Cậu đừng hối hận(H-)

Sau đó như thế nào mà lăn đến trên giường Chúc Mịch Hồi vẫn còn mơ màng, chỉ nhớ rõ ràng, một giây sau cửa phòng khách sạn bị cậu đá tung, cô biết, cô tối nghĩa khát vọng, muốn trở thành sự thật.

Chiếc áo cô đang mặc trên người là áo thun cộc tay, dưới thân là quần sooc cao bồi, người dẫn cô đi không còn là một Mạc Tầm Quy ôn hòa có lễ nữa, cậu không có nhiều kiên nhẫn, một tay cậu kéo áo thun của cô lêи đỉиɦ đầu cởi ra, tay kia trực tiếp cởϊ qυầи cô.

Chỉ trong chốc lát, trên người Chúc Mịch Hồi chỉ còn một bộ nội y màu đen, mà cậu vẫn ăn mặc chỉnh tề.

Chúc Mịch Hồi dùng đầu gối nhẹ đẩy vòng eo tuy gầy nhưng rắn chắc của cậu, kéo ra chút khoảng cách, cô học theo cậu gọi:

"Đệ nhất khối khoa học tự nhiên, không thể cởi hết như tôi à?"

Mạc Tầm Quy bắt lấy đầu gối đang cọ loạn của cô, cậu lột chiếc áo thun trắng từ phía trên đỉnh đầu, nắm tay cô ấn xuống cạp quần, dỗ dành nói:

"Giúp tôi cởi."

Ngón tay tinh tế của Chúc Mịch Hồi dọc theo eo bụng của cậu vuốt ve xuống dưới, thẳng đến chỗ yếu hại, đặt lên cây gậy đang cương cứng, bỗng nhiên cười:

"Cứng rồi."

Sắc mặt cô ửng đỏ, thâm trầm chưa bao giờ nếm trải quá "Dục", trong thế giới chưa làm mà tự biết. Cô xinh đẹp quyến rũ, lại hồn nhiên thánh khiết.

Mạc Tầm Quy nắm tay cô đưa vào, kéo xuống khóa quần, đồ vật dữ tợn đang ngẩng cao đầu, tỏ rõ cuộc đua trò chơi bắt đầu.

Cậu duỗi tay lấy áo mưa ở đầu giường, cắn mở đeo vào cho mình, tiếp theo đó kéo chiếc qυầи ɭóŧ ren kia xuống, đồ vật thẳng tắp đặt ở cửa vào, có thể cảm nhận được nơi ấm áp của cô đang hấp thụ, Mạc Tầm Quy tàn nhẫn cắn vành tai cô, giọng nói khàn khàn thật sâu:

"Chúc Mịch Hồi, cậu đừng hối hận."

Hai chân Chúc Mịch Hồi cuốn cả lên hông cậu, chủ động ưỡn thẳng lưng đến gần, cây gậy to dài di di giữa hai cánh hoa, cô khó nhịn than nhẹ một tiếng, ngửa đầu cắn lên hầu kết mẫn cảm của cậu, dùng đầu lưỡi liếʍ, dùng hàm răng cắn.

"Ai hối hận ai ngu ngốc."Cô nói.

Mạc Tầm Quy nắm chiếc cằm nhọn thon gầy của cô, dưới thân trầm xuống, nguyên cây gậy đi vào hoàn toàn.

"Ô..." Môi cô bị cậu bịt kín, dưới thân bị phá hỏng, lùi không thể lùi.

Nữ thần kiêu ngạo rơi vào tục trần, ném khiên dỡ xuống giáp, ở dưới thân cậu xinh đẹp nở rộ.

Cô ngây ngô không biết, cậu kinh nghiệm hữu hạn, không có kỹ xảo gì liền xông vào, dừng lại bất động.

Cô đau đến thái dương lấm tấm mồ hôi mỏng, nhịn xuống cảm giác xé rách đau đớn dưới thân, móng tay bấu lấy cậu vừa khẩn vừa sâu, giọng nói dịu dàng:

"Mạc Tầm Quy, cậu động một chút."

Mạc Tầm Quy hôn hôn lên thái dương mướt mồ hôi của cô, mình cũng nghẹn đến khó chịu, giọt mồ hôi nóng hổi từ sau cổ cậu chảy xuống, dừng trên bờ lưng căng thẳng, cậu khắc chế muốn động, giọng nói bị tìиɧ ɖu͙© nhuốm đầy, khản đặc: "Tôi sợ cậu đau."

Chúc Mịch Hồi: "......"

"Cậu như vậy tôi càng đau."