Xong rồi xong rồi, tất cả sắp chết rồi! Nhóm đại thần đều tuyệt vọng, trong Lục giới ai ai không biết Tiên Tôn có thói quen ở sạch đến cực điểm, đừng nói nắm tay, một hạt bụi dính lên người đều có thể làm bão nổi lên.
Đoạn Thanh Mộng trở tay nắm cái tay nhỏ kia.
Thật mềm dẻo, xúc cảm thật tốt.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, tươi cười ôn nhu lại thanh nhuận, nhìn qua giống một công tử nhẹ nhàng ôn hoà, giống như làn gió mùa xuân, không hề có tính công kích.
Ở dưới mọi người hoảng hốt nhìn chăm chú, Đoạn Thanh Mộng giơ tay vén tóc mái bên tai của Chiết Thước lên, cúi đầu cùng người thì thầm, “Trước kia sao em không nói với ta rằng em còn có thể biến thành con người?"
Động tác hết sức nhẹ nhàng kiều diễm, đôi mắt xanh ngọc bích chợt dựng thẳng lên, lộ ra âm lãnh.
Chiết Thước không phát giác đôi mắt đối phương thay đổi, chỉ là nhẹ nhàng thở ra, ký chủ này dễ nói chuyện hơn khác với mấy vị trước kia nha.
Biết sớm vậy cậu tìm vị ký chủ này trước á.
“Có cái thi đấu......” Chiết Thước nhẹ nhàng đối Đoạn Thanh Mộng nói về thế giới cổ tích đại tái của chủ thế giới.
Mà Đoạn Thanh Mộng cũng cười ôn hoà nghe Chiết Thước nói chuyện, cầm nắm mềm mụp tay nhỏ, có như không mà thưởng thức xoa bóp, giống như tìm được một món đồ chơi thú vị.
Thậm chí dắt Chiết Thước về giường nệm, đem cả người ngồi ở trên đùi hắn
Chiết Thước nói xong, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Đoạn Thanh Mộng: “Vì vậy Mộng Mộng ngươi có thể hay không cùng tôi trói định lần nữa không?”
“Chỉ cần không lấy tích phân của tôi, việc gì cũng có thể.” Đôi mắt Chiết Thước chớp chớp liên tục, nhút nhát sợ sệt rồi lại chờ mong mà nhìn Đoạn Thanh Mộng.
Giống như một con rối tinh xảo hoàn mỹ, không lúc nào không câu dẫn nam nhân khống chế du͙© vọиɠ cực khổ ngụy trang.
Ánh mắt nóng rực một tấc đảo qua thứ đã mất mà tìm được về, hệ thống xinh đẹp tự mình chạy về. Hắn đánh giá từ đầu đến chân, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Nhưng vẫn như cũ hắn vẫn không tìm được dấu vết nào.
Nhìn cái quần lộ ra ngoài đôi chân tinh tế bạch mềm mại, đè ở trên người hắn cũng chỉ có mềm mại, trắng bóng phá lệ.
“Vυ't vυ't ——” bích sắc linh lực xẹt qua.
Xung quanh mọi người đang dại ra bỗng nhiên hai mắt đau nhức, trước mắt một mảnh tối om, sau đó liền nghe được mệnh lệnh lui ra của Tiên Tôn.
Ngắn ngủn một lúc, mấy trăm người xuống sân khấu, từ đầu đến cuối chưa từng phát ra bất luận tiếng động nào.
Đoạn Thanh Mộng cười khẽ, giơ tay xoa khuôn mặt Chiết Thước, cảm thụ được phía dưới bàn tay xúc cảm tinh tế.
Lòng bàn tay cọ qua cánh môi kiều nộn, nhìn kia cánh môi bị trêu chọc mà nổi lên sắc đỏ.
Cánh môi Chiết Thước rất mềm mại, trời sinh tự mang ba phần ý cười, chỉ là không làm biểu tình gì, cũng rất —— mê hoặc.
“Trói định một lần nữa, có thể a.” Đoạn Thanh Mộng cười khẽ: “Nhưng lúc trước em gạt ta, ta thực thương tâm, có phải nên cho ta một chút bồi thường?”
Chiết Thước ngồi trên đùi Đoạn Thanh Mộng, phân nửa thân mình bị nam nhân ôm trọn, bầu không khí toàn là mùi huân hương thanh nhã khí tức trên người nam nhân. Cậu chớp mắt, có chút khẩn trương, ngón tay sứ bạch khẩn trương nắm vạt áo: “Cái gì...... Bồi thường gì thế?”
Đoạn Thanh Mộng cười khanh khách, đưa ra yêu cầu sởn tóc gáy: “Em làm theo thỉnh cầu ngẫu nhiên của ta, thế nào?"
Nhưng mà mỗ hệ thống chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng hỏi: “Là thỉnh cầu ngẫu nhiên gì vậy?”
Đoạn Thanh Mộng tươi cười càng thêm ôn nhuận, nhưng thanh nhã mặt mày hiện lên nhè nhẹ từng đợt cổ ý.
Thân là đứa trẻ hỗn huyết ma tộc mãng xà, đuôi mắt xuất hiện ba phiến vảy xanh bích, yêu dị lạnh lẽo.
Cự mãng xà theo dõi con mồi, từng bước thít chặt vòng vây.
Hương khí mát lạnh cùng hương khí ngọt nị hoà quyện cùng nhau tạo nên mùi hương mê loạn tình ý.
Hắn đột nhiên đè lại vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên trong l*иg ngực, tiếng nói kiều diễm tràn đầy ý cười: “Cởϊ qυầи áo ra.”