“Ai nói ta không muốn?” Nhan Đồng Bách đột nhiên lên tiếng.
Tiếng nói nóng rực, kiềm chế ý vị không rõ.
Chiết Thước đột nhiên bị kéo về phía trước, không kịp phòng bị bị nắm cằm, buộc phải ngẩng lên nhìn Nhan Đồng Bách.
Nước mắt tí tách rơi xuống, làm ướt hai bên gò má, cũng làm ướt luôn bao tay màu đen.
Cùng thời điểm quả cầu nhỏ lòng dạ hiểm độc lại không có giống nhau.
Nhan Đồng Bách rũ mắt, huyết sắc ở trong mắt lưu chuyển, tóc mái rơi xuống.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Chiết Thước: “Em có hình người?”
Lòng bàn tay cách bao tay thô ráp mà nắm cằm nhỏ. Đen nhánh cùng tuyết trắng, ranh giới rõ ràng, dày đặc tính xâm lược.
“Có, có......”
Chiết Thước khóc thút thít mà nói tiếp: “Chính là lần đầu tiên... híc... Lần đầu tiên tôi dùng ở bên ngoài.”
Lần đầu tiên......
Nhan Đồng Bách đột nhiên cười rộ lên, hắn si ngốc nhìn đôi mắt xinh đẹp đang sợ hãi mà phiếm hồng, rõ ràng là đôi mắt màu điệt lệ nhưng vì độ cung khác biệt mà nó trở nên to tròn mềm mại, nom cực giống mèo con chưa cai được sữa mẹ.
Vừa nhìn rất dễ bắt nạt, bộ dáng có thể khóc thật lâu, khó trách chưa bao giờ dùng hình người.
“Ta một lần nữa trói định, em có thể cho ta đồ gì tốt?"
Nhan Đồng Bách nhếch miệng cười, "Em đã biết, ta sẽ không keo kiệt, cũng không có hại.”
Bị Chiết Thước hố đi toàn bộ tích phân, sau đó nhận được câu “Anh vô dụng, cởi trói đi” để lại, Nhan Đồng Bách cả đời này trừ bỏ lúc bị đẩy về phía quỷ triều bên ngoài, cũng là một lần duy nhất bị lừa.
Thậm chí tại thời điểm đối phương lấy tích phân chuyển cấp, hắn không hề oán hận một câu.
Chiết Thước nghe được đối phương thật sự nguyện ý cùng cậu một lần nữa trói định, gian nan mà thích nghi với hình người để xã giao, cẩn thận đặt tay lên tay của Nhan Đồng Bách: “Được, nếu anh thắng thi đấu rồi anh muốn gì đều có thể.”
Giọng điệu mềm mại bổ sung: “Không thể đổi lấy tích phân của tôi.”
Chỉ cần không phải lấy đi tích phân, Chiết Thước cũng không biết mình còn gì đáng giá mà ký chủ nhớ thương, muốn thế nào liền vậy đi, một chút cậu cũng không lỗ.
Nhan Đồng Bách buông xuống mi mắt, ánh mắt dừng lại ở cổ tay phía dưới.
Tay áo rộng thả xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Bàn tay mềm mại tinh tế, giống như là không xương, khớp xương chỗ còn lộ ra da mỏng, hoàn mỹ đến không có tỳ vết, thật không hổ là hệ thống.
“Làm cái gì cũng được?” Hắn đem những lời này lặp lại một lần, tựa hồ đang suy tính điều gì, đột nhiên cười sâu, “Đựợc rồi.”
【Tích —— Nhan Đồng Bách đồng ý thỉnh cầu trói định.】
【Kiểm tra đo lường số liệu đã từng trói định, hiện đã quy nạp.】
【Ký chủ đánh số: 3; hệ thống tương ứng: hai - Linh chi nhánh.】
Chiết Thước tuy rằng vẫn không thích ứng nổi hình người, trong khi muốn biến trở về quả cầu nghe liên tiếp nhắc nhở âm như thế vẫn là vui vẻ cười.
Đôi mắt uớt dầm dề cong thành trăng non, giống một tiểu động vật được dỗ dành, tiếng nói vui mừng mềm như bông cất lên: “Đồng Đồng anh thật tốt.”
Năng lực làm nhiệm vụ của ký chủ cậu rất mạnh, cậu dường như thấy được trăm vạn tích phân đang phất tay.
Mục đích đã đạt được, Chiết Thước muốn biến trở về cầu nhỏ.
Nhưng mà đột nhiên sau cổ bị chế trụ, khớp xương tay nhéo nhéo thịt mềm.
Chiết Thước sợ tới mức thân thể cứng đờ, nước mắt đọng ở lông mi lại rớt xuống, sợ hãi cùng mờ mịt mà nhìn về phía ký chủ không biết vì sao lại sờ mình.
Nhan Đồng Bách cúi đầu, cùng đối diện với đôi mắt hệ thống.
Cho dù ngoại hình dừng lại ở thiếu niên thời kỳ, hắn cũng cao hơn Chiết Thước nhiều, cảm giác áp bách ập vào trước mặt.
Hắn chậm rãi xoa bóp phần thịt mềm mại sau cổ, tựa hồ ẩn chứa ác ý trong lời nói: “Số 2, em có hay không đi tìm ký chủ khác?"
----