Chờ đến lúc nhìn thấy nó, em sẽ hiểu.
Lúc này, Trình Hi cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục Bách Nhiên.
Lục Nghiêu khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, tóc đen nhè nhẹ xõa trên trán, che khuất nửa phần lông mày đen nhánh, hai mắt đen láy sáng ngời, giống như một viên ngọc bích tốt nhất.
Môi trên hơi hếch, cằm nhọn có một vẻ quật cường không thể bỏ qua, là loại khí chất khiến người ta khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lục Bách Nhiên nhàn nhạt nói: "Trình Hi, em nói xem có phải nó có một chút giống anh trước đây không?"
Giống lúc bọn họ vừa mới yêu nhau, khi đó Lục Bách Nhiên 20 tuổi.
Trình Hi lắc đầu: "Không giống."
Ngoại trừ sự tương đồng mờ nhạt giữa mũi và cằm, những đường nét khác, Lục Nghiêu thâm thuý hơn Lục Bách Nhiên.
“Không giống sao?” Lục Bách Nhiên lại hỏi.
Trình Hi lại cẩn thận đánh giá, dáng người thì giống, đều cao lớn khỏe mạnh, chỉ là Lúc Bách Nhiên trước đây có vẻ ngoài giống ánh nắng mặt trời, mà Lục Nghiêu nước da ngăm đen hơn, có một loại nam tính trẻ trung.
Cô đột nhiên ý thức được câu hỏi này của Lục Bách Nhiên là có dụng ý, gật đầu nói: "Nhìn lại thì vẫn là rất giống."
Đôi lông mày đang cau lại của Lục Bách Nhiên bỗng chốc mở ra, anh buông tay đang ôm eo cô ra, đi về phía trước.
“Lục Nghiêu, đã ăn chưa?” Lục Bách Nhiên hỏi một câu mang phương thức chào hỏi của người Trung Quốc.
Lục Nghiêu liếc nhìn mặt trời thiêu đốt: "Ăn rồi, hai người thì sao?"
Cậu đặt thùng nước lên chỗ đất trống, Trình Hi chú ý thấy nước bên trong hầu như không lắc lư, vững vàng dính chặt vào thành xô.
Cô lại nhìn lướt qua cơ thể Lục Nghiêu, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài, ngoại trừ mối quan hệ anh em với Lục Bách Nhiên, gen của cậu từ vẻ bề ngoài thật sự không chê vào đâu được.
Lục Bách Nhiên gật đầu: "Ăn sáng ở thị dưới trấn rồi."
Lục Nghiêu dừng hai giây: "Đã xế chiều rồi."
Lục Bách Nhiên suy nghĩ một chút: “Trong xe còn có lương khô.”
Ánh mắt Lục Nghiêu quét qua Trình Hi ở phía sau anh, Trình Hi chú ý tới tầm mắt cậu, cơ thể không tự chủ được cứng đờ.
Lục Nghiêu gỡ móc trên dây giếng ra, trực tiếp bưng thùng nước lên: "Vào đi, còn có một ít canh gà."
Theo thói quen trước đây, tầng dưới của ngôi nhà tre là nơi gia súc sinh sống, nhưng bây giờ loại bố cục này đã thay đổi từ lâu rồi.
Lầu một được nâng lên vài mét, bước vào chính là căn phòng chính rộng lớn, ở giữa có một lò sưởi hình vuông, nhưng rõ ràng là mùa này không sử dụng được, chỉ có phía trên còn treo một hàng thịt ướp, bị ám khói đen kịt.
Không có cửa sổ, và chỉ có những lan can bằng tre ngắn ở phía đối diện với núi, khi ngồi có thể nhìn ra phong cảnh của những thửa ruộng bậc thang.
Lục Bách Nhiên nắm tay Trình Hi đi vào nhà: "Có phải tốt hơn trong tưởng tượng hay không?"