Lúc này mới là tháng ba, trời vẫn còn hơi lạnh.
Hứa Lược ướt sũng, có những giọt nước từ ngọn tóc đen rơi xuống, chiếc áo sơ mi trắng áp sát vào da, có thể nhìn thấy cánh tay vạm vỡ và đôi chân thẳng tắp.
Trên tay anh ta cầm một chiếc túi nhựa màu trắng, không biết trong đó chứa gì.
Nhìn thấy Hạ Trì , hắn chạy chậm lại rồi dừng lại, mí mắt hơi nhếch lên. Mặt hắn hơi đỏ, ngực hơi phập phồng, giống như vừa chạy bộ trở về.
Có điểm ngoài ý muốn. Hạ Trì hiếm khi nhìn thấy anh ta trong tình trạng xấu hổ, khá ... đáng thương?
Bọn họ ban ngày gặp nhau, dù sao cũng quen biết nhau, mặc dù hồi trung học đã từng đối đầu, thậm chí đánh nhau, nhưng ở tuổi này, cậu không muốn trẻ con như vậy, vẫn phải cho anh ta chút mặt mũi.
Hạ Trì tiến lên chào hỏi.
"Hôm nay trở về?"
Hứa Lược nhìn chằm chằm vào mặt cậu một lúc, sau đó nhẹ nhàng trả lời "Ừm".
"Tôi nghe nói cậu thi đấu xảy ra sự cố, mong cậu không có việc gì."
"Không có việc gì."
Ký túc xá của Hạ Trì ở tầng hai, Hứa Lược ở lầu trên, rõ ràng là học ở hai khoa khác nhau, nhưng họ lại ở gần nhau như vậy, điều này thực sự rất khó chịu.
Đặc biệt là khi đυ.ng phải nhau, hai chữ hình dung, xấu hổ.
Hạ Trì không thích giao tiếp với Hứa Lược, người này đã cao hơn cậu, thậm chí với biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt, cậu cảm thấy đặc biệt bị áp bức.
Không có gì để nói, sao người này không rời đi?
Hầu kết của Hứa Lược lăn lăn, rũ mắt xuống chuẩn bị nói tạm biệt, Trình Lập Trạch đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài.
"Tiểu Hạ!"
Lúc cậu ta đi tới, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm Hứa Lược, "Ngư Đội?"
"..." Hạ Trì có chút đau đầu, "Bạn cùng phòng của tôi."
Nghe xưng hô như vậy, Hứa Lược gật đầu, thần sắc không quá tốt, "Xin chào."
“ Đại thần, cậu đẹp trai thật.” Trình Lập Trạch kéo Hạ Trì lại gần, nói: “Hai người quen nhau à?”
Biết Trình Lập Trạch có phản ứng này, Hạ Trì thấy đau đầu, nhưng vẫn thừa nhận: "Từng là bạn học."
"Sao tôi không nghe cậu nói?"
Hạ Trì có chút xấu hổ.
Hứa Lược liếc cậu ta một cái, một lúc lâu mới nói: "Cũng không thân quen lắm, cậu ấy đại khái chắc cũng không nhận ra."
Hứa Lược thay cậu bước xuống bậc thang, Hạ Trì mơ hồ gật đầu.
"Mấy ngày trước tôi nói chuyện với cậu, đại gia hoả như vậy cũng không nhận thức, Hạ Hạ, cậu cũng quá kém cỏi rồi."
“Câm miệng.” Hạ Trì muốn bịt miệng lại, “ Cậu tìm tôi làm gì?”
“Ồ, Cảnh Hoài luộc mì, cho nên tôi mới bảo cậu quay lại cứu giá.”
“Đứa nhỏ xui xẻo này.” Hạ Trì nhếch khóe miệng, “Được, tôi trở về xem một chút.”
Cậu liếc Hứa Lược một cái, "Đi thôi."
“ Đừng mà, nói vài câu nữa đi.” Trình Lập Trạch không cho cậu đi, không có bà mối này thì làm sao câu được với ông chủ? Cậu ta kéo kéo tay áo của Hạ Trì và nói: "Ngư Đội, tôi là anh em tốt của Hạ Hạ, quan hệ rất tốt, tôi thấy cậu chơi game rất giỏi. Cậu có thể cho tôi một slot bạn bè không?"
Hạ Trì muốn gϊếŧ cậu ta.
Hứa Lược lặng lẽ nhìn hai người một lúc, siết chặt mép túi nhựa, không phát ra âm thanh.
Lúc sau mới nói: "Quay lại đi."
Trình Lập Trạch còn muốn ngăn cản cậu, "Này..."
Người đã quay đầu đi lên lầu.
“Cậu có thể đừng khách sáo như vậy nữa được không?” Hạ Trì cảm thấy cần phải nhắc nhở cậu ta, “Cậu ta còn nói không biết rõ về tôi, tôi và cậu ta thật sự chả có quan hệ tốt gì.”
Trình Lập Trạch hừ một tiếng, "Hai người các cậu có thù?"
Hạ Trì không biết nên giải thích thế nào với cậu ta, cậu thực sự kém cỏi, nếu đã không so được với hắn, cậu hận không thể tránh mặt, cách xa hắn chút, nhưng sự thật lại là như vậy.
“Không thể nói là có thù.” Hạ Trì thở dài, “Lần sau tìm cậu ta cũng đừng nhắc đến tôi, làm ít công to."
Trình Lập Trạch vô cùng thất vọng.
----------------------------------------------
Cửa ký túc xá vừa mở ra, liền mang theo một luồng khí lạnh.
Kỳ Thành Thành sửng sốt, "Cậu không sao chứ?"
Hứa Lược hiện tại cùng cá trong nước vớt lên giống nhau, thần sắc cũng có chút làm cho người ta sợ hãi.
“Không có việc gì.”
Hắn lấy quần áo sạch để thay, vết thương chắc không dính nước, may mà hắn mặc áo khoác bên ngoài nên đi mưa không bị ướt, nếu không cậu lại phải vào phòng y tế rồi.
Hắn châm một điếu thuốc, nhìn xuống tin nhắn trên điện thoại.
Kiến Thủy: Hôm nay trời mưa rất to, tôi hy vọng đi trong trường sẽ không ngã.
Kiến Thủy: Còn cậu thì sao, khi ra ngoài nhớ mang theo ô nhé.
Hạ Trì trước đây cũng sẽ nói như vậy, khi bọn họ còn rất nhỏ, cậu thích dùng khăn lông trắng như tuyết chà trên tay hắn sau khi bị ướt mưa, sau đó vòng tay ôm cổ hắn, cùng nhau ngủ.
Hạ Trì có một mùi thơm dễ chịu trên cơ thể, nó nhàn nhạt và yên bình.
Sau này lớn lên, quan hệ càng ngày càng không tốt, thậm chí có thể nói là xấu.
Bất kể ai cũng có thể hôn, có thể nói cười, quàng tay qua vai, bất cứ đâu, thậm chí là thể hiện sự quan tâm, an ủi, bao dung với một người xa lạ.
Nhưng hắn không thể tự làm điều đó.
Hạ Trì tránh hắn, không muốn nhìn thấy hắn.
Hứa Lược dập tắt điếu thuốc cháy dở, nhìn đoạn tin nhắn này, trong mắt hắn dâng lên một tia tham lam không thể kiểm soát.
Hắn đã không nhìn thấy cậu ấy hay nói chuyện với cậu trong một thời gian rất dài.
Hắn nghe theo trái tim mình và gõ một tin nhắn
Cá Nước: Tôi sẽ mang ô để không bị ướt.
Cá Nước: Tôi thích cậu quan tâm đến tôi.
Cá Nước: Tôi thích lắm.
Hạ Trì chỉ nghĩ đến vẻ mặt thản nhiên của Hứa Lược vừa rồi, không nhận ra rằng người này luôn tỏ tình.
Tim cậu lỡ một nhịp mà không rõ lý do, đặt điện thoại lên bàn.
"Xã hội hiện tại có phải có tình cảm với ai, thì cũng trực tiếp bày tỏ không?"
Trình Lập Trạch trả lời: "Người khác thì tôi không biết, nhưng nếu họ không nói trực tiếp với cậu, cậu có thể sẽ không hiểu người ấy đang nghĩ cái gì cả."
"..."
Hạ Trì cảm thấy rằng nó dường như có lý.
Cậu nhắn cho Cá Nước: Kiều Kiều
Hạ Trì không thể nhịn cười khi nghĩ đến một người nọ cao gần 1m9 như thế này lại thích làm nũng.
Anh ấy trả lời: Thôi, lên mạng đi.
Đương nhiên, dỗ dành anh ta chủ yếu là vì muốn tăng điểm.
Cậu kết nối thiết bị, chương trình phát sóng bắt đầu, mức độ phổ biến vẫn ở mức cao nhất trước đó, Hạ Trì thấy 20.000 nhân dân tệ đang vẫy gọi cậu.
[Mẹ kiếp?]
[Mẹ kiếp?]
[Bạn đang làm gì thế]
Chỉ là, không nói nên lời.
Hạ Trì phớt lờ những bình luận trên màn hình đó, liếʍ môi, nói: " Hôm nay vẫn đánh tài khoản của Lộc Lộc lên Tinh Diệu trước."
Hôm qua cậu đã đạt Kim cương III. Hôm nay nếu vững vàng hơn thì khả năng cao sẽ lên Vương, nhưng có vài trận thời gian sẽ hơi kéo dài nên cậu cũng không dám chắc chắn lắm.
"Đánh đôi."
Cậu gõ vào điện thoại: Cậu có thể bật giọng nói không?
Kiều Kiều: Ừm.
Sau khi mở phòng, bật micrô của đội, nói thật, Hạ Trì khá tò mò về giọng nói của người này.
Cậu nói: "Tôi bắt đầu nhé."
Một giọng nam dễ chịu từ bên kia truyền đến, có chút khàn khàn, "Ừm."
Một cái âm tiết, Hạ Trì cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc, nhưng chất lượng âm thanh của giọng nói của Vương Giả đặc biệt không tốt, thường xuyên làm cậu đau tai, vì vậy cậu cũng không ngạc nhiên.
Nghe thì có vẻ rất thoải mái, nhưng nói thật là cậu khá sợ gặp những ông chú giàu có, béo ú.
Đầu tiên là Hứa Lược ở Lầu 1 chọn cái Bùi Cầm Hổ, Hạ Trì thấy anh ta sẽ không để cho cậu hỗ trợ, chọn trước Mã Siêu.
[Yao Yao.]
[Yao Yao công chúa!]
[A Thủy không chơi Yao nữa]
"Mới quá có một ngày, vị tướng này đã trở thành vận mệnh của tôi?" Hạ Trì cảm thấy điều đó thật quá đáng.
[Thích hợp]
[Tùy chỉnh]
[Đây không phải là kênh kỹ thuật sao? Tôi mới không xem phát sóng trực tiếp một ngày. Chuyện gì đã xảy ra vậy?]
[Lầu trên đang ở trong tủ quần áo hả?]
Hạ Trì vung tay đánh bay người ra, trong ký túc xá truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
"Sao không vào phòng phát sóng trực tiếp được a!"
"..." Hạ Trì không nhịn được, vào phòng trực tiếp xin lỗi, sau đó nghiêm khắc trừng phạt Trình Lập Trạch.
Khi trở lại, cậu vuốt lại mái tóc rối bù, vừa lúc đến lượt chọn tướng, cậu có chút do dự.
Trên thực tế, cậu cũng có thể chọn Yao, nếu có nhiều hiệu ứng phát sóng trực tiếp hơn.
Lúc này, một giọng nam dễ nghe xuất hiện, "Muốn chơi gì thì chơi."
Hơi khàn, không phải cố ý hạ thấp giọng, mà là thật sự là khàn giọng.
[Á á á á á á á á!]
[Tôi bắt đầu bay hài tử]
Mã Siêu được chọn, Hạ Trì nói với anh ta: “Cậu bị cảm à?”
Hứa Lược dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Mấy ngày trước tôi nhập viện, còn chưa hồi phục."
Trên dòng bạn bè anh ấy cũng đã đăng bài, Hạ Trì bày tỏ sự hiểu biết của mình, dặn dò một câu, "Chú ý giữ ấm."
"Ừm, ngày mai tôi sẽ mặc năm chiếc."
Hạ Trì vô thức cong môi dưới.
"Nghe lời như vậy?"
Cậu không biết bên kia đột nhiên có tiếng động, khi lại yên tĩnh lại, liền nghe Hứa Luộc nói: "Ừm, nghe lời."
[Chàng trai tốt]
[Thật là một tiểu hài tử ngoan ngoãn a]
[Tôi đứng lộn ngược? ?]
[A Thủy]
Âm thanh mũi này khiến Hứa Lược nói một cách quyến rũ, Hạ Trì cảm thấy nhận xét này rất phù hợp.
Cậu nhìn vào bình luận, không thể hiểu được, vậy nên liền không trả lời, phân tích đội hình của mình.
"Lầu dưới chọn cái YaoYao, có chút mỏng manh, không có chống chịu. Trư Bát Giới cùng Tôn Tẫn ở phía đối diện có chút khắc chế, việc này khiến chúng ta có khá bất lợi. Bạn có thể giúp chúng tôi."
“Lợi thế trận này không quá tốt.”
Hạ Trì lúc này mới ý thức được cậu đang nói với chính mình, tiến vào trò chơi, cậu đi đường trên một hồi, sau đó nói: "Không có việc gì, hắn thao tác không tốt lắm."
Sau khi Bùi Cầm Hổ ăn xong bùa Xanh, do dự một lúc, sau đó di chuyển ra đường giữa để hỗ trợ combat, sau đó đánh Rồng ở đường dưới.
Thấy Trư Bát Giới chạy ra, Hạ Trì đoán bọn họ đang cướp thú hoang, cậu ngồi xổm trong bụi cỏ đợi một lúc, đuổi đến trụ dưới thành công gϊếŧ được một mạng, vừa lúc Trư Bát Giới đuổi tới, kỹ năng thứ hai lóe lên kéo hắn đi, di chuyển né chiêu trở lại trụ để ăn gói máu.
[6666]
[Hiển thị nó]
Bùi Cầm Hổ đến trễ đã phối hợp với MID ở đường giữa để tiêu diệt.
Hệ thống tuyên bố: Bùi Cầm Hổ gϊếŧ Trư Bát Giới.
Bùi Cầm Hổ gϊếŧ chết Tiểu Kiều.
Hạ Trì trên đường trở về kéo xuống bản đồ nhỏ. Bạo Quân ở đường dưới chưa đánh xong, sau khi xong Bùi Cầm Hổ lại tiếp tục di chuyển lên đường trên để đánh Chúa Tể.
Giống như không quá nghe lời.
Cậu không vạch trần, cười nói: "Hỗ trợ tốc độ rất nhanh."
Bùi Cầm Hổ kỹ năng thứ hai là quanh co, trực tiếp xuyên tường đến khu vực màu đỏ đối diện, anh ta quay lại, một lần nữa đánh tiếp.
"Lần sau tôi sẽ ngoan ngoãn."
[Anh ấy trong mắt chỉ có cậu.]
[Mẹ hỏi sao con cười dữ vậy]
Cho đến khi đường trên phá hủy trụ thứ hai, đường dưới vẫn đang giao tranh, trụ đầu cũng vẫn chưa bị phá hủy, bất lực, Hạ Trì đành phải đổi đường với đường phía dưới.
Bùi Cầm Hổ đã dẫn trước 8-0. Khi họ đổi đường, Yao Muội không chạy theo AD mà thay vào đó chạy theo Bùi Cầm Hổ.
Bùi Cầm Hổ: Đừng theo tôi
Yao Muội nhảy xuống, đến thẳng Mã Siêu, Hạ Trì nhìn thấy, cậu muốn đón cô ấy, nhưng Bùi Cầm Hổ lại gõ: Cũng đừng đi theo Mã Siêu.
Yao Muội hiểu ra, xoay người rời đi: Là tôi không xứng.
Hạ Trì khó hiểu, "Cậu làm sao vậy?"
Giọng điệu có chút hung ác, Hứa Lược giúp cậu đẩy trụ, bị trụ đánh hai lần, thanh âm nhu hòa: "Cần hỗ trợ sao? Tôi cũng có thể đánh."
" Đi TOP* lại cần SP, bạn có bị suy thận không "
* TOP: Ám chỉ các vị tướng Đấu Sĩ đi đường trên.
[Sao lại hung dữ với người ta như vậy?]
[Dã Vương muốn mua đá phụ trợ]
“Không hung dữ.” Hạ Trì xoa xoa lông mày, “Tôi không cần.”
Thậm chí không cần đá phụ trợ, Rừng này không theo đường của chính mình, quả thật không khác gì một SP, Hạ Trì không biết liệu mình có nên gọi anh ta là tri kỷ hay không.
Hứa Lược nhanh nhảu nói "Vâng".
Hạ Trì nhìn thấy tin nhắn, Bùi Cầm Hổ đang bên cạnh đánh quái, như thể anh ta không có đồng đội.
Cậu bất đắc dĩ, "Cậu cứ tùy ý đi."
"Được."
Hạ Trì bị cuốn vào một trận giao tranh, cậu phản công, gϊếŧ được hai người, nhưng cuối cùng lại bị gϊếŧ mất, Bùi Cầm Hổ lao vào gϊếŧ được hai người, người còn lại, Ngu Cơ, đã dọn sạch hàng ngũ, nhưng đã phá vỡ hết dàn trụ giữa của đối phương.
Sau đó, Hạ Trì cứ tưởng chính mình chưa chết bao giờ, vì Hứa Lược lại chứng nào tật nấy.
"Vừa rồi chết là ngoài ý muốn, cậu không cần để ý đến tôi."
Một lúc sau, Hứa Lược thanh âm có chút trầm xuống, nói: "Tôi sẽ không mặc kệ cậu đâu."
[Bạn đúng là không có trái tim]
[Anh ấy đã bảo vệ bạn rồi mà bạn còn nói vậy, tra nam.]
Hạ Trì đang điều khiển Mã Siêu đi vòng vòng, lại thấy, vừa rồi Rừng đúng là đang cứu mình, cậu đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Cậu nhẹ nhàng nói: " Tôi không có trách cậu."
Đó là một chút dỗ dành.
Cậu nói chuyện rất nhẹ nhàng, đây là điều chưa từng có trước đây, Hứa Lược vô thức buông lỏng cảnh giác, máu của anh ta đã bị mất một nửa bởi sự xuất hiện đột ngột của AD phe địch.
Anh ta chạy thoát được, hồi máu trong khu vực trụ của nhà mình, không nói chuyện, không biết anh ta đang nghĩ cái gì.
Yao: Tôi không nên cướp Mã Siêu.
Trong lúc chọn tướng, hắn xem tướng Hạ Trì chọn rồi mới chọn, thay đổi một vài lần, nếu không, sao Rừng thời thời khắc khắc ở bên cạnh Mã Siêu, không thể tách rời.
Thắng thì nhất định thắng, nhưng có hơi chậm.
Được hỗ trợ mọi lúc, nói thật cũng khá tốt, Hạ Trì thừa nhận rằng cảm giác rất tuyệt khi đi theo Rừng để gϊếŧ một cách thật đã tay, tư thế xoay người, phản công để báo thù cho cậu cũng rất đẹp trai, nhưng đây là một trò chơi đẩy trụ, Rừng sao lại luôn ở đường trên thế này. Có chuyện gì vậy chứ?
Người này chỉ quan tâm đến cậu khi anh ta chơi game, anh ta không có ý định sẽ thắng một trận trong mười phút.
Cậu bất đắc dĩ nói: "Cậu mau trở về khu vực của mình đi."
"Ừm."
Hứa Lược chọn Lan như thường lệ cho trận tiếp theo, Hạ Trì ở lầu 5 đã chọn cái AD, cậu không chơi AD tốt, nhưng Rừng của phe địch lại chơi rất tốt, anh ta liên tục bắt cậu khiến cậu chết mấy lần liền, Lan liên tục xuống hỗ trợ cậu.
Nó khiến cậu thật rất xấu hổ, nhưng trong giai đoạn sau, cậu vẫn thắng trận này.
Hạ Trì thở dài, "Tôi không thể chơi được AD."
"Chơi TOP đi , tôi giúp cậu chọn."
"Vậy cậu đừng dính lấy tôi."
Hứa Lược dừng một chút, mơ hồ nói: "Tôi sẽ không."
[Anh ấy chỉ muốn chơi với bạn]
[Những người như cậu thực sự không xứng đáng có được Dã Vương.]
Hạ Trì lúc này mới hiểu, người này rất bám người, thắng nhất định sẽ thắng, nhưng tiết tấu rất hỗn loạn.
Cậu ở lầu năm, suy nghĩ một chút, thở dài chọn Yao, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, "Tôi có thể theo cậu tác oai tác quái sao?"
Cậu sẽ phối hợp với tiết tấu của anh ta.
Bên kia giọng nói đột nhiên trầm xuống, sau đó đặt mic gần lại, giọng nói có chút lớn: "Ừm."