Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chương 92: Người Chiến Thắng Cuối Cùng

Hai người còn lại mặc dù không cam lòng giao toàn bộ Băng Sương Xà cho độc nương tử nhưng cũng gật đầu đồng ý.

"Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Các ngươi đều đáng chết, đặc biệt là ngươi Hồ Sâm. Nếu không phải hai năm trước ngươi rải Dẫn Thú Phấn lên người anh trai ta, anh trai của ta cũng sẽ không bị Băng Sương Xà truy đuổi một đường không bỏ, để cuối cùng hại anh ta chết ở Tuyết Hoa Cốc này. " Độc nương tử chỉ vào một người trong số họ và gầm lên.

"Ngươi... ngươi... ngươi là Thường Hồng Mai!" Hồ Sâm trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn độc nương tử, một cỗ tuyệt vọng bao trùm lấy hắn, hắn biết, hôm nay hắn nhất định sẽ chết.

Hồ Sâm và anh em Thường gia chưa bao giờ giao tiếp với nhau và họ có thói quen đánh nhau khi gặp nhau. Hai năm trước, Hồ Sâm gặp Thường Thanh, Lộ Túc và Tân Khúc Dực ở Tuyết Hoa Cốc, hắn đã đánh nhau với Thường Thanh và rắc Dẫn Thú Phấn lên người hắn khi hắn không chú ý. Khi đó, hắn cũng không biết rằng ba người họ sắp tiến vào bên trong khu vực khiêu chiến của Băng Sương Xà ở Tuyết Hoa Cốc.

Đáng tiếc, không có sớm biết rằng!

Sau đó, nghe tin Trường Thanh và Tân Khúc Dực đã chết ở Tuyết Hoa Cốc, hắn vẫn còn hoảng sợ mấy ngày, khi liên lạc với Lộ Túc thì phát hiện hắn không biết mình đã rắc Dẫn Thú Phấn lên người Thường Thanh, lúc đó hắn mới hoàn toàn yên lòng. Tuy nhiên, hắn không bao giờ ngờ rằng Thường Hồng Mai lại biết chuyện này và giờ hắn rất hối hận.

"Còn ngươi Lộ Túc, ngươi đáng chết, ngươi đã gϊếŧ phu quân Tân Khúc Dực của ta." Vừa nói, Độc nương tử vừa đánh Lộ Túc mấy cái, trong mắt tràn đầy hận ý.

"Không, ta không có, hắn, hắn bị Băng Sương Xà gϊếŧ chết." Lô Túc ra tiếng biện giải nói, hắn không muốn chết, cho dù mất đi một tay, nhưng khi tiến tới Nguyên Anh kỳ bàn tay sẽ mọc lại.

"Ngươi còn muốn kiếm cớ, ngươi quên khi ta cứu ngươi nửa năm trước, ta đã kiểm tra vết thương của ngươi, vết thương trên tay ngươi là do Hỏa Nhật Thương gây ra."Nói xong, Độc nương tử kéo áo hắn ra, trên tay hắn vẫn còn nhìn thấy bóng dáng vết thương của Hỏa Nhật Thương, mà pháp khí của Tân Khúc Dực vừa lúc là Hỏa Nhật Thương.

Editor: ở trong wikidich là Liệt Dương Thương nhưng để vậy thì buồn cười quá nên mình dịch sang là Hỏa Nhật Thương theo bản chữ trung nha ^^

Lộ Túc không bao giờ nghĩ rằng mọi tính toán của mình của mình sẽ bị lộ ra ngoài vì bàn tay trái bị thương, nếu biết sớm hắn đã dùng dao chém nó.

"Còn ngươi, Tân Khúc Hi, ngươi lại bán đứng anh trai của mình chỉ vì một viên Kim Đỉnh Đan." Độc nương tử tức giận nhìn Tân Khúc Hi đang co rúm lại thành một đoàn, trong mắt hiện lên vẻ bi phẫn, nàng và chồng đối xử chân thành với Tần Khúc Hi vậy mà hắn dám ăn cây táo, rào cây sung. Tân Khúc Hi là em trai duy nhất của Tân Khúc Dực, mỗi lần vợ chồng Thường Hồng Mai ra ngoài rèn luyện đều để lại một phần tài nguyên tu luyện cho hắn, không ngờ lại nuôi ra một kẻ vô ơn, cõng rắn cắn gà nhà.

" Dung Chí Hâm, ngươi chính là người cung cấp Kim Đỉnh Đan. Ngươi muốn trai cò giành nhau, ngư ông đắc lợi. Nhưng ngươi không ngờ rằng Băng Sương Xà này lại mạnh đến thế. Ba tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đều không thể sánh được. Ngươi ngoài ý muốn cứu Lộ Túc và bắt hắn vì người miễn phí thông tin có được về Băng Sương Xà. Ngươi đúng là biết tính toán."

Độc nương tử nhìn người trên mặt đất, không giấu được sát ý trong mắt, những người này đều đáng chết. Nếu không có những người này, anh trai và chồng nàng đã không chết, bọn họ cứ như vậy để nàng lẻ loi một mình trên đời, khiến nàng mỗi ngày phải sống trong đau khổ.

Ngay khi Độc nương tử rút pháp kiếm chuẩn bị gϊếŧ vài người trên mặt đất thì một cây kim độc nhanh chóng đâm vào cổ nàng.

Nàng ngã thẳng xuống đất, chết không nhắm mắt.

Nàng không cam lòng!

Mấy năm nay vì báo thù, nàng đã thử nhiều loại thuốc độc khác nhau và biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Không ngờ cuối cùng lại thất bại.

“Hừ, con đàn bà khốn này, chỉ bằng ngươi cũng muốn gϊếŧ ta.” Dung Chí Hâm nhổ nước bọt vào Độc nương tử, khinh thường nói.

"Thì ra Dung đan sư, ngươi không có trúng độc, thật tốt."

"Ừ, cuối cùng chúng ta cũng được cứu."

"May mắn là Dung đan sư cứu được, nếu không lần này chúng ta thật sự gặp rắc rối."

Ba người còn lại nhìn thấy Dung Chí Hâm gϊếŧ chết Độc nương tử, đều thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa đã chết.

Nhưng Dung đan sư không có trả lời ba người, hắn trực tiếp đi tới Băng Sương Xà, trước tiên hắn lấy ra nội đan của Băng Sương Xà, sau đó phân giải toàn bộ Băng Sương Xà, xương cốt có thể dùng để luyện khí, máu có thể bán đi, thịt thì giữ lại cho mình ăn.

“Dung huynh, ngươi có thể giúp chúng ta giải độc trước được không?” Thấy Dung Chí Hâm không có để ý đến ba người, Lộ Túc đành phải nhắc nhở.

Ba người lúc này vô cớ cảm thấy bất an, không biết vì sao, bọn họ luôn cảm thấy hôm nay mình phải diệt vong.

Dung Chí Hâm quay đầu nhìn mấy người, lộ ra nụ cười nham hiểm, lạnh lùng nói: "Ta không có thuốc giải, các ngươi tự cầu phúc cho chính mình đi!"

"Chúng ta đã cùng nhau lập lời thể Thiên Đạo trước khi tới đây. Sao ngươi dám..."

"Đúng vậy, Dung huynh, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được."

" Dung đan sư, chỉ cần ngài cứu ta, sau này ta nhất định sẽ nghe theo sự dẫn dắt của ngài. Bất cứ điều gì ngài yêu cầu ta đều sẽ làm."

"Hừ! Ta biết rất rõ ngươi là loại người gì, không dám lưu lại mấy con rắn độc như ngươi. Về phần lời thề Thiên Đạo, ngươi nên suy nghĩ kỹ về nội dung lời thề mà chúng ta đã lập đi." Dung Chí Hâm cũng là một người tàn nhẫn, nếu không, hắn cũng sẽ không tính kế Thường Thanh và những người khác.

"Ta, Dung Chí Hâm, xin thề rằng ta sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì chống lại tám người đi cùng ta trong chuyến đi này. Nếu ta vi phạm lời thề này, tu vi của ta kể từ bây giờ sẽ không tiến bộ dù chỉ một centimet." Câu nói này vang vọng liên tục trong tâm trí của ba người Hồ Sâm, Lộ Túc cùng Tân Khúc Hi. Đúng, Dung Chí Hâm hiện tại không cứu bọn họ, hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, không chủ động tấn công bọn họ. Quả báo, quả báo, đây phải là quả báo! Ba người đồng thời suy nghĩ, tầm nhìn càng ngày càng mơ hồ...

Vào lúc Dung Chí Hâm phân giải Băng Sương Xà xong xuôi, ba ngươi trên mặt đất đã không còn thở nữa. Nhìn căn phòng bừa bộn với tám thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, Dung Chí Hâm kiêu ngạo nói: “Vốn dĩ ta tưởng sẽ chia đều chiến lợi phẩm với bọn ngốc các ngươi, nhưng không ngờ rằng ta là người duy nhất chiến thắng trong trận đấu này. Thật là may mắn, vận may đã tới có áp cũng áp không được. Có vẻ như việc nhận Cốc Dư Liệt làm đệ tử là điều đúng đắn nhất mà ta đã làm trong đời.

Tuy nhiên, Dung Chí Hâm chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì một thanh kiếm đã đâm thẳng vào tim hắn. Hắn ngã xuống đất, để lộ ra Tiêu Lăng Hàn phía sau.

"Vở kịch này thật thú vị!" Thượng Quan Huyền Ý xé bỏ Ẩn Thân Phù trên người, liên tục thở dài.

“Huyền Ý, trong vở kịch ngươi nhìn thấy được cái gì?”

Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiêu Lăng Hàn: "Không phải chỉ là xung đột lợi ích, phản bội các loại sao? Còn có thể thấy được cái gì?"

Tiêu Lăng Hàn sử dụng Thanh Khiết Thuật lên kiếm, vươn một ngón tay chỉ thẳng vào đầu Thượng Quan Huyền Ý. Lại lắc đầu: "Ai!" Hắn không ngừng thở dài, vẻ mặt một bộ ngươi hết cứu nhìn Thượng Quan Huyền Ý.

"Thương Hồng Mai vốn có cơ hội thắng chắc, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, cho dù tra tấn người khác cũng được nhưng nàng còn dong dài mãi không dứt. Điều này sẽ cho Dung Chí Hâm thời gian để giải độc, cho nên từ giờ trở đi, hãy gϊếŧ những kẻ có thể gϊếŧ càng sớm càng tốt. Nếu chậm lại thêm một giây nữa, sẽ có nhiều phần ngoài ý muốn hơn. Ngươi biết đấy, vai ác chết vì nói nhiều. Chúng ta chỉ muốn trở thành chính phái chứ không phải vai ác. "

Thượng Quan Huyền Ý như có điều suy nghĩ gật đầu, mặc dù hắn không biết chính xác Tiêu Lăng Hàn nói “Vai ác” là ý gì, nhưng hắn biết “Chính phái” đại khái có nghĩa là gì – người tốt sao!

"Được rồi, cảm tạ sư huynh dạy dỗ, sư đệ đã học được một bài học."

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đến đây khi Thường Hồng Mai đang nói về nguyên nhân cái chết của anh trai nàng. Tuy nhiên, cả hai đều không có hiện thân mà chỉ đứng bên lề xem diễn.

Hai người rơi vào ao lạnh, chỉ bị thương nhẹ, Thượng Quan Huyền Ý cũng tìm được một khối băng linh tinh trong ao, sau khi luyện hóa Băng Linh, có lẽ có thể đột phá Kim Đan kỳ.

Khối Băng Linh đó hẳn là linh bảo do Băng Sương Xà chuẩn bị cho mình, dựa Băng Linh, nó có thể có khả năng kết anh, nhưng hiện tại lại tiện nghi Thượng Quan Huyền Ý. Tiêu Lăng Hàn trong lòng thở dài, hắn quả nhiên là khí vận chi tử, hai người cùng rơi vào trong ao lạnh, nhưng Thượng Quan Huyền Ý lại phát hiện còn hắn thì không.

Vốn dĩ Thượng Quan Huyền Ý còn lo lắng Tiêu Đại Ma Vương sẽ nuốt luôn Băng Linh của hắn, nhưng khi giao ra, Tiêu Lăng Hàn vung tay áo, hào phóng đưa Băng Linh cho hắn. Điều này khiến hắn hưng phấn, cho rằng Tiêu Đại Ma Vương đã thay đổi, sẽ không lợi dụng hắn nữa, sau đó lại nghe Tiêu Lăng Hàn nói: " Huyền Ý, cái này là tài sản chung của chúng ta, nếu nó có ích với ngươi thì có thể giữ lấy... Tuy nhiên, nó tương đương với linh thạch. Sau khi trở về, ngươi sẽ nhận ít đi một phần linh thạch."

Quả nhiên, Tiêu Lăng Hàn vẫn là Tiêu Đại Ma Vương! Giang sơn dễ đổi nhưng bản tính yêu linh thạch sẽ không thay đổi.

Một khối Băng Linh đối với Tiêu Lăng Hàn không có tác dụng mấy, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cùng Thượng Quan Huyền Ý tranh giành. Dù sao cũng là tiểu đệ của hắn, tu vi quá thấp chỉ biết kéo chân sau của hắn, nên hắn luyện hóa Băng linh cũng được.

Sau đó, hai người nhanh chóng thu thập tất cả nhẫn không gian và túi trữ vật của mấy người trên mặt đất, Thượng Quan Huyền Ý phóng ra dị hỏa, trực tiếp tiêu diệt thi thể, xóa bỏ dấu vết.

"Xong rồi, bây giờ chúng ta tìm đường ra nhé?"

"Đương nhiên, bằng không ngươi còn muốn ở chỗ này qua đêm?" Tiêu Lăng Hàn nghiêng đầu liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, cái này không rõ ràng sao, lại hỏi!

Thượng Quan Huyền Ý: "..." Ta lại bị khinh thường.

Da của Băng Sương Xà nằm trong nhẫn không gian của Dung Chí Hâm, không phải một mà là hai, một cái mới được lấy ra gần đây, còn cái kia thì đã hàng chục, hàng trăm năm tuổi.

Hai người lần theo dấu vết của Dung Chí Hâm và những người khác leo lên. Hóa ra đoàn người của Dung Chí Hâm đã trượt xuống từ một động rắn và họ bò suốt hai giờ trước khi ra khỏi động. Thực sự là đi xuống hai phút, đi lên mười năm.

"Hiện tại chúng ta trở về học viện sao? Hơn bốn tháng nữa sẽ tiến hành khảo hạch." Thượng Quan Huyền Ý ngồi trên mặt đất không có chút hình ảnh nào, hỏi Tiêu Lăng Hàn.

Kết quả chờ hồi lâu không có người trả lời, Thượng Quan Huyền Ý quay đầu lại, hai mắt trợn to. Lúc này Tiêu Lăng Hàn đã thay xong quần áo, tốc độ quá nhanh!

"Ngươi... ngươi..." Hắn lắp bắp chỉ vào Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn thắt chặt thắt lưng, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Huyền Ý một cái, khiến hắn vội vàng bỏ tay chỉ về phía Tiêu Lăng Hàn xuống.

"Quần áo bẩn mặc không thoải mái, ngươi thích thì ta cho ngươi." Tiêu Lăng Hàn lười biếng trả lời, dùng cằm chỉ vào bộ quần áo bẩn trên mặt đất vừa nói.

“Xí, ta không phải người nhặt rác, ta mới không cần.” Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý dùng lửa đốt quần áo của Tiêu Lăng Hàn trên mặt đất, nhanh chóng thay quần áo cho mình.

---------- End chương 92: -------------