Chuyện Thấp Hèn Nhất Trên Đời

Chương 7

7

Tôi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm làm kẻ ác.

Tôi cố ý nhằm vào Hứa Kinh Niên, nhưng không muốn chọc giận Khương Vũ vào lúc này, càng không muốn đắc tội Hạ Hợp Phong.

Tuy nhiên, cả hai người đó chẳng ai dễ đối phó.

Hiển nhiên là mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Sự việc đã đến nước này, muốn giải quyết tốt đẹp là không thể, thà hy sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn còn hơn là bị mang danh Hải Vương.

Lựa chọn đầu tiên của tôi là Hạ Hợp Phong.

Dù sao thì tôi và mẹ tôi ăn uống, ngủ nghỉ, đi lại đều tiêu tiền của bố anh ấy.

"Không, đã lật rồi."

Tôi nói với vẻ bó tay: "Nhưng trên thực tế, cậu chưa bao giờ đi cùng đường với tôi cả."

"Thế nào gọi là không đi cùng đường với cậu?"

Đôi lông mày của Khương Vũ ẩn chứa một tia tức giận khó tả.

Tôi khịt mũi: "Có nghĩa là tôi có bạn trai, cậu cùng lắm thì được coi là cái kích.” (Cái kích, theo ngôn ngữ mạng, được dùng để chỉ người dự phòng của dự phòng, còn thảm hơn cả lốp dự phòng.)

Dù sao, mỗi khi tôi cần đến hắn, hắn cũng rất "hữu dụng.”

"Cậu là người đầu tiên dám coi tôi là cái kích đấy."

Khương Vũ xoay xoay cổ, ánh mắt sắc bén: "Giản Nam Tinh, cậu có gan đấy!"

"Khương Vũ, tôi chưa bao giờ hứa hẹn với cậu điều gì, đều là tự cậu mơ tưởng mà thôi."

Tôi chỉ nói bóng nói gió, ném đá giấu tay.

Khương Vũ sửng sốt một lúc, tức giận bật cười: "Được lắm, hay cho câu tự mình mơ tưởng!"

"Vậy tôi là gì?"

Hứa Kinh Niên nhìn tôi chằm chằm.

"Bạn?"

Tôi cười nhẹ: "Tôi còn tưởng rằng cậu đã hiểu tất cả mọi thứ khi nhìn thấy một người quen cũ."

Hắn liếc nhìn Hạ Hợp Phong cười một cách châm biếm: "Cho nên, ép tôi phải chuyển đến trường cấp ba số 2, là các cậu đã sớm thông đồng với nhau?"

"Chính xác." Tôi gặt đầu thừa nhận.

"Tại sao? Tôi với cậu không thù không oán!"

Bàn tay buông thõng bên hông của hắn nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến cả khớp xương cũng trắng bệch.

Tôi bật cười:

"Nếu như không thù không oán gì, thì coi như là tôi bị điên đi."

Tôi lười giải thích với hắn.

Hắn vừa tự phụ vừa tự kiêu, những năm này đều tự cao tự đại, chưa bao giờ nhẹ nhàng nói thích ai.

Bây giờ sự yêu thích của hắn bị cả thế giới biết đến, lại phát hiện đó là một trò lừa bịp lớn, thậm chí còn không biết lý do, không nổi giận mới là lạ.

"Nói cách khác, cậu còn không được tính là cái bơm.” (Theo ngôn ngữ mạng, cái bơm còn thảm hơn cả cái kích.)

Khương Vũ mím môi, giọng châm biếm.

“Hóa ra là tôi ảo tưởng.”

Hứa Kinh Niên cười tự giễu, vươn tay về phía Khương Vũ: “Trả thư tình lại cho tôi.”

“Qua tay bổn thiếu gia thì chính là vật sở hữu của bổn thiếu gia.”

Khương Vũ thản nhiên đút tay vào túi: “Hơn nữa, đồ đã cho đi thì không có lý do gì để lấy lại.”

Hứa Kinh Niên tức giận bước tới, giơ nắm đấm lên liền ra tay ngay.

"Muốn đá.nh nhau, được thôi!"

Khương Vũ xắn tay áo rồi lao vào.

Hai người đang đánh nhau thì bị thầy giáo vụ vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng bắt gặp.

"Dừng tay! Sao nào? Nhiều sức quá không có chỗ nào để dùng à?"

Thầy ấy liếc nhìn con đường lớn đầy lá rơi, lập tức ném hai cây chổi lớn qua:

"Vậy thì làm đi, mỗi đứa một bên. Quét dọn sạch sẽ xong mới được về lớp học!"

Khương Vũ trợn tròn mắt, chân như gió muốn chạy trốn.

"Coi thường kỷ luật, ghi một lần mắc lỗi nặng!"

Thầy giáo vụ chống nạnh, hừng hực khí thế quát to.

Hứa Kinh Niên dừng lại, cúi người nhặt chổi đi về phía con đường lớn.

Khương Vũ bực bội cầm chổi đi theo.

"Lao động là vinh quang. Giản Nam Tinh em có muốn tham gia không?"

Thầy giáo vụ nhìn tôi với một "nụ cười tươi.”

Tôi quay đầu nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện Hạ Hợp Phong đã không thấy bóng dáng đâu.

Từ đầu đến cuối, anh ấy đều bàng quan đứng một bên.

Anh ấy càng không nói, tôi càng không thể hiểu anh ấy đang nghĩ gì, trong lòng lại càng không chắc chắn.

Nhưng người đã đi rồi, chỉ có thể đợi đến buổi tối về nhà lại vuốt lông vậy…

"Thầy ơi, đến giờ học rồi, em về lớp trước."

Tôi hậm hực xoa xoa chóp mũi, đi về phía lớp học.