Ngẩng đầu cười khổ, Dư Tiếu nói: "Hiện tại có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, các cô muốn nghe tin nào trước?"
Không đợi Triệu Lam suy nghĩ kỹ càng, Chu Tiểu Trân đã kiên quyết nói: "Trước hết nghe tin xấu đi!"
Bởi vì quyết định của cô ấy quá kiên định, Triệu Lam không nhịn được hỏi, "Tôi có thể hỏi vì sao không?"
Chu Tiểu Trân ôm chăn mền nói: "Tôi thích trước đắng sau ngọt."
"..."
Khóe miệng Dư Tiếu giật giật, cô nói: "Tin tức xấu chính là, bên ngoài thật sự có quỷ."
"Ô ô ô ô.." Triệu Lam còn chưa kịp sợ hãi, đã bị tiếng khóc của Chu Tiểu Trân đánh gãy, Chu Tiểu Trân khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, "Tôi sớm biết bệnh của chúng ta trị không hết, hiện tại quỷ đến đón chúng ta đi rồi ô ô ô.."
Cô khóc làm hai người khác cũng phiền muộn theo, cũng chẳng biết an ủi thế nào, Triệu Lam nói: "Tiếu Tiếu, tin tức tốt là gì?"
Dư Tiếu cầm tờ quảng cáo nhìn hai người, "Tin tức tốt chính là, tôi biết vì sao lại có quỷ."
Vừa dứt câu, Triệu Lam với Chu Tiểu Trân đều sửng sốt, nửa ngày Chu Tiểu Trân mới đỏ mắt hỏi: "Có phải Diêm Vương đến lấy mạng hay không?"
"Không phải." Dư Tiếu lắc đầu, đang định nói cho các cô về điều mình biết được thì thấy mắt Triệu Lam như phát sáng, mong đợi nhìn cô, "Cô thật sự là đệ tử của Mao Sơn đời thứ hai trăm năm mươi sao?"
".. Không phải." Dư Tiếu cạn lời cực điểm, cô lười nhác cầm chiếc điện thoại di động trên bàn của mình lên, nói: "Chuyện này vẫn phải nói đến ba ngày trước, đêm hôm đó tôi ngủ không được nên chơi điện thoại thì thấy nó đang tự động download một cái diễn đàn.."
Cô mở diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại bệnh viện số 4 cho hai người xem, lại kể những gì mình biết, cuối cùng nói: "Ngay từ đầu tôi chỉ coi đây là diễn đàn giao lưu của người bị bệnh tâm, hiện tại xem ra không phải vậy, bọn họ hẳn là giống chúng ta, đột nhiên bị kéo vào một nơi gọi bệnh viện số 4, mỗi ngày đều đối mặt với quỷ."
Trong phòng bệnh, ba người đều là người trẻ tuổi, các loại tiểu thuyết Anime, đủ các loại phim điện ảnh kinh dị đều đã xem qua, năng lực tiếp nhận loại chuyện này tương đối mạnh. Các cô rất nhanh đã chấp nhận sự thật này, sau đó Triệu Lam phát hiện vấn đề, "Nhưng đó là diễn đàn bệnh viện số 4, mà chúng ta là viện sáu a."
"Haiz, cái này có gì lạ đâu?" Chu Tiểu Trân buông tay, nói: "Bệnh viện số 4 có lẽ đã đầy người rồi nên đến lượt chúng ta mới là lục viện."
Như vậy cũng có lý, Triệu Lam nói: "Thế thì, chẳng phải còn có viện một, viện hai, viện ba?"
"Rất có khả năng." Dư Tiếu nhìn diễn đàn, bên trong có rất nhiều bài, bài đăng vẽ bùa cô học là một trong những bài được yêu thích nhất, lúc nào cũng đứng trong những top đầu.
Cô chuẩn bị đăng một bài, hỏi một chút xem rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Kết quả diễn đàn báo rằng cô chưa đăng kí nên không thể đăng bài, nên cô chuẩn bị đăng kí, kết quả lại báo rằng cô không thuộc khu phục vụ, không có cách nào để đăng kí.
Ba người vây quanh điện thoại mắt to trừng mắt nhỏ, dù sao Triệu Lam cũng là người đã ra ngoài xã hội, tương đối có kinh nghiệm, "Khả năng vì chúng ta là viện sáu, nên không đăng kí được?"
Chu Tiểu Trân: "Vậy khả năng sẽ có một cái diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại viện sáu."
"Ừm." Dư Tiếu tán đồng, hỏi: "Điện thoại di động của các cô có động tĩnh gì không?"
Điện thoại ba người đều không có động tĩnh, trong lòng Dư Tiếu tự nhủ không nên như vậy a, thật vô lý khi bệnh viện số 4 có diễn đàn mà viện sáu các cô không có, đây không phải □□ trắng trợn kỳ thị à.
Đang nghĩ thì Chu Tiểu Trân chỉ vào góc của tờ quảng cáo màu đen nói: "Các cô nhìn xem, chỗ này có mã QR."
Dư Tiếu đến gần xem thử, quả nhiên có một cái mã QR nhỏ xíu. Một bên cô quét mã, một bên làu bàu, "Đây là sợ chúng ta phát hiện sao?"
【 Có download Diễn đàn giao lưu của người chung phòng bệnh tại viện sáu không? Có/Không 】
Quả nhiên là thế!
Ba người download diễn đàn, diễn đàn viện sáu vắng tanh vắng ngắt, bên trong ngoại trừ một thông báo quy định do nhân viên quản lý đăng thì ngay cả một bài đăng cũng không có.
"Vậy chứng minh viện sáu là mới mở." Triệu Lam vừa đăng kí vừa nói: "Chúng ta là nhóm bệnh nhân đầu tiên của viện sáu."
"Nha a a a a.." Chu Tiểu Trân cười ra tiếng, "Đột nhiên thấy hơi kiêu ngạo."
"..."
Dư Tiếu một lời khó nói hết nhìn cô một cái, đăng kí đến bước cuối cùng, đặt biệt danh.
"Ai, các cô nói xem." Dư Tiếu nhìn hai người họ, "Cái biệt danh này có thể không cần tên thật đâu nhỉ?"
"Ừm.." Triệu Lam suy nghĩ một chút nói: "Nếu không thì chúng ta thử một chút?"
Nói thử thì phải thử, Dư Tiếu nghĩ, liền nhập một cái biệt danh "Siêu nhân điện quang."
【 thật xin lỗi, biệt danh đã tồn tại. 】
"Sailor Moon."
【 thật xin lỗi, biệt danh đã tồn tại. 】
"Viện trưởng viện sáu."
【 thật xin lỗi, biệt danh đã tồn tại. 】
Liên tục thất bại ba lần, Dư Tiếu tức giận tùy tiện nhập một cái biệt danh.
【 chúc mừng người chơi Truyền Nhân Điếc đã đăng kí thành công. 】
"..."
Dư Tiếu bị đả kích đến đần ra, thật thà quay đầu hỏi hai người, "Thế nào? Các cô đăng kí thành công không?"
"Không có." Sắc mặt Chu Tiểu Trân ngưng trọng nói: "Hệ thống vẫn báo biệt danh đã tồn tại."
Triệu Lam nói: "Tôi cũng không, viện sáu mới mở ra, không có khả năng có nhiều người chơi đăng kí như vậy. Xem ra tất cả biệt danh ở các bệnh viện đều cùng tồn tại, chúng ta chỉ đành chọn cái nào không trùng thôi."
Rất lâu sau ba người mới đăng kí thành công, biệt danh Chu Tiểu Trân là "Thiếu nữ ấp trứng 438", biệt danh Triệu Lam là "Biệt danh thật khó". Ba người nhìn biệt danh của nhau, không hẹn mà tới tấp lau mồ hôi.
"Tôi dăng bài hỏi tình huống một chút." Triệu Lam muốn đăng bài, sau đó..
"Cấp bậc của bạn chưa đủ, tạm thời không thể đăng bài." Chu Tiểu Trân đập một quyền vào trên chăn, "Móa!"
Dư Tiếu nghĩ nghĩ rồi mở bản quy định ra bắt đầu nhìn, nội dung bản quy định ngược lại đã giải dáp không ít nghi hoặc của cô. Tỉ như đẳng cấp phải qua cấp ba mới có thể đăng bài, cấp người chơi sẽ tăng lên theo tiến độ trị liệu. Mỗi khi hoàn thành một đợt trị liệu, sẽ là một lần thăng cấp, mỗi lần thăng cấp sẽ kèm theo điểm thưởng từ 1 điểm đến 10 điểm tích lũy.
Điểm tích lũy có thể dùng để giao dịch, hoặc mua sắm vật phẩm tại thương thành.
Quả thật có một cái biểu tượng xe đẩy mua sắm ở góc trên bên phải diễn đàn, Dư Tiếu nhấn một cái.
【 trước mắt điểm tích lũy của bạn là 0, không thể mở thương thành. 】
Dư Tiếu ngẩng đầu lên, đau lòng thở dài, đúng là không có tiền thì nhìn cái gì cũng ngứa mắt.
"Thông tin trong diễn đàn mới rất hạn chế." Triệu Lam nói: "Chúng ta vẫn nên đem hi vọng đặt ở diễn đàn bệnh viện số 4 của Tiếu Tiếu đi."
Dư Tiếu nói: "Tôi vừa nhìn thử, quy định diễn đàn viện sáu với diễn đàn bệnh viện số 4 chung quy vẫn giống nhau."
"Nhưng người bên trong không giống, bài đăng cũng không giống." Triệu Lam cầm điện thoại Dư Tiếu qua, "Trong này hẳn là có mấy bài chia sẻ kinh nghiệm nhỉ? Cẩn thận tìm một chút, hẳn là có thể tìm được một ít tin tức hữu dụng.."
Nhìn dáng vẻ tập trung tinh thần của hai người, Dư Tiếu cảm thấy thật buồn ngủ. Từ khi bị bệnh, giờ giấc sinh hoạt, nghỉ ngơi của cô rất hỗn loạn, thường xuyên mất ngủ lúc nửa đêm, lại thường xuyên ngủ gật giữa ban ngày.
Trước mắt không phải là lúc ngủ, cô dụi dụi mắt, chậm rãi đứng lên đi lấy nước uống. Máy đun nước phát tiếng ùng ục, nhìn qua chỉ còn phân nửa, bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì đó.
"Tôi phát hiện một vấn đề." Dư Tiếu nói với hai người.
Hai người kia đang chụm đầu vào nhau, khí thế ngất trời xem diễn đàn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Vấn đề gì?"
Dư Tiếu: "Chúng ta là đang trong trò chơi sinh tồn trong bệnh viện phải không?"
"Đúng vậy a." Chu Tiểu Trân nói: "Bên trên quảng cáo viết rõ ràng, trò chơi sinh tồn trong bệnh viện."
Dư Tiếu: "Vậy điều quan trọng nhất trong sinh tồn chính là cái gì?"
"Sống sót đó." Chu Tiểu Trân trả lời một cách dĩ nhiên: "Chậy trốn từ trong tay của quỷ, sống sót!"
"Đó chính là trò chơi chạy trốn." Dư Tiếu một tay bưng chén, "Điều quan trọng nhất trong sinh tồn lẽ nào không phải sống sót à? Để Sống sót thì điều quan trọng nhất không phải ăn thì là cái gì?"
Triệu Lam đang xoát diễn đàn cũng chấn động, ngẩng đầu lên, "Đúng vậy, cơm tối của chúng ta bây giờ phải làm sao?"
Nói chung, có ba con đường giải quyết vấn đề ăn uống trong bệnh viện, một là người nhà đưa cơm, hai là y tá hỗ trợ mua cơm, ba là đến thời gian nhất định sẽ có nhân viên nhà ăn của bệnh viện đẩy xe đồ ăn lên từng tầng từng tầng bán. Thế nhưng với hoàn cảnh hiện tại của bọn cô, tình huống của người nhà cùng y tả là không có khả năng, còn mua cơm từ xe đẩy của nhà ăn thì..
"Bên ngoài có quỷ." Chu Tiểu Trân lo sợ không yên, "Còn có người ra bán cơm sao?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên âm thanh quen thuộc, là tiếng đẩy bánh xe trong lối đi nhỏ nhấp nhô.
Ba người nhìn nhau, Triệu Lam nghiêm mặt, nói: "Nếu không thì đêm nay chúng ta đừng ăn, không ăn một bữa không chết được."
Làm người yếu nhất trong ba người, Triệu Lam có thể không ăn, hai người bọn họ cũng không có ý kiến gì. Người bên ngoài đẩy xe cũng không biết là người hay quỷ, thời điểm này vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Dư Tiếu lại nghĩ đến một vấn đề, cô cầm tờ quảng cáo, nói: "Trên này nói chúng ta phải tuân thủ theo quy định của bệnh viện, tích cực phối hợp trị liệu. Không ăn cơm có tính là trái với quy định không?"
Triệu Lam nặng nề nói: "Ít nhất xem là không tích cực phối hợp trị liệu."
"Hai người chờ đó." Chu Tiểu Trân xuống giường mở ngăn tử của mình ra, lấy một ba lô màu hồng căng phồng từ bên trong ra. Cô ấy thần bí đem ba lô đặt lên giường, kéo khóa kéo ra, làm như vật quý hiếm mà nói: "Tôi có đồ ăn đây."
Dư Tiếu với Triệu Lam đến gần xem thử, thấy khoai tây chiên, que cay cùng một số đồ uống có ga.
"..."
Nhìn những thực phẩm rác năm màu xanh xanh đỏ đỏ này, khẩu vị vốn ngủ quên của Dư Tiếu bỗng thức tỉnh, cô cầm một bao que cay. Triệu Lam đau đầu nhìn cô, "Vạn nhất ăn thực phẩm rác cũng thuộc về điều không tích cực phối hợp trị liệu thì sao?"
"..."
"Vậy giờ cô muốn sao?" Dư Tiếu dằn vặt không thôi mà buông que cay xuống, "Đi mua cơm sao? Lỡ đâu người đẩy xe chính là quỷ thì sao?"
"Tôi nghĩ qua rồi." Triệu Lam nói: "Theo tin tức trong diễn đàn bệnh viện số 4, bọn họ đều ở trong trò chơi sinh tồn một đoạn thời gian rất dài. Thời gian lâu như vậy phải có một lượng lương thực lớn bị ăn sạch, cho nên bọn họ nhất định phải bổ sung đồ ăn."
Ba người đồng loạt nhìn về phía cửa phòng, nếu nói trong bệnh viện có cách cố định nào để bổ sung đồ ăn thì đó chính là xe đẩy phòng ăn.
Tròng mắt Dư Tiếu xoay vòng vòng, đi đến dán tai lên cửa nghe động tĩnh, Triệu Lam với Chu Tiểu Trân cũng nhích lại gần.
Tiếng xe đẩy bên ngoài vẫn còn đó, ba người nghe một hồi, bỗng nhiên tiếng biến mắt, giống như xe đẩy dừng lại.
Ngay tại thời điểm ba người vẫn còn hoang mang, một âm thanh vô cùng gần đột nhiên vang lên ngay ngoài cửa, chỉ cách ba người một tấm ván mỏng.
"Muốn ăn xương sườn người kho tương không~~?"