Sau khi rời khỏi thân xác ‘Lâm Tiểu Đường’, Lâm Tiểu Đường biết thân phận kia của cô hẳn phải chết.
Vốn dĩ cơ thể này đã phải chết từ lâu, cũng vì cô nhập vào nên mới sống được thêm mười mấy năm mà thôi.
Sau khi rời khỏi thế giới kia, Lâm Tiểu Đường vốn tưởng bản thân sẽ lập tức được đưa đến thế giới kế tiếp.
Không ngờ cô lại bị đưa về không gian chủ thần.
Không gian chủ thần này không phải không gian chủ thần kinh dị lúc trước tạo ra cô, mà là không gian của hệ thống cứu vớt vai ác.
Lúc trước, Lâm Tiểu Đường vừa tỉnh ngủ đã phát hiện bản thân không còn ở trong game kinh dị sinh tồn, mà xuất hiện ở nơi này.
Lúc đó, hệ thống đưa ra điều kiện hợp tác chỉ cần cô hoàn thành đủ nhiều nhiệm vụ, nó có thể giúp cô thoát khỏi chủ thần Kinh Dị, có được cơ thể và cuộc sống của riêng cô.
Và bây giờ, cô lại trở về nơi này.
【Thành tích lần này của bạn rất tốt!】Thấy Lâm Tiểu Đường, hệ thống vui sướиɠ nói: 【Điểm lần này của bạn là A.】
Nhiệm vụ giả mới lần đầu làm nhiệm vụ nhận được điểm A cũng rất hiếm thấy.
Quả nhiên lúc trước nó không nhìn lầm người, Lâm Tiểu Đường thật sự rất thích hợp làm nhiệm vụ cứu vớt!
Lâm Tiểu Đường không ngạc nhiên trước con điểm này, dù sao cuộc đời của Nhậm Lăng cũng bị cô thay đổi hoàn toàn rồi.
Lâm Tiểu Đường khẽ gật đầu, hỏi: “Điểm cao nhất là bao nhiêu?”
【S.】Hệ thống nói tiếp: 【Điểm từ thấp đến cao lần lượt là C-B-A-S. Đạt được điểm càng cao thì số lượng nhiệm vụ phải hoàn thành sẽ càng ít.】
Cách xếp loại này cũng giống như trong game kinh dị, Lâm Tiểu Đường gật đầu: “Tôi biết rồi, bắt đầu đến thế giới nhiệm vụ tiếp theo đi.”
【Thế giới tiếp theo có chút nguy hiểm, độ khó khăn cũng hơi cao. Mong ký chủ đặc biệt chú ý đến nội dung trong bản truyện gốc.】Hệ thống nghe vậy, thân thiện nhắc nhở một câu.
Đối với hai cái ‘nguy hiểm’ và ‘khó khăn’, Lâm Tiểu Đường không để tâm: “Nhiệm vụ của tôi là gì?”
【Cứu vai ác Nhậm Lăng, giúp hắn thoát khỏi cảnh khốn cùng, đồng thời cướp lại mọi thứ vốn thuộc về hắn】
…
Thế giới tu tiên, sâu trong rừng Ma Lâm.
“Bạch sư tỷ, làm sao bây giờ… Lâm sư muội ngã xuống dưới rồi…” Một vị tu sĩ trẻ tuổi nhìn vạt áo trắng dần rơi xuống vực sâu, mặt mày tái mét, nhỏ giọng nói.
Hắn thoạt nhìn mới hai mươi mấy tuổi, mặc y phục của đệ tử ngoại môn, vẻ mặt do dự mang theo chút bất an.
Đứng cạnh hắn, nữ tử dáng người nhu mỹ khẽ nhíu mày.
Nàng diện một thân xanh nhạt, vóc người mảnh mai, đôi mắt trong vắt như trời thu khiến dung mạo nàng thêm vài phần mỏng manh yếu đuối.
Nàng đứng giữa đám đệ tử ngoại môn, tựa hồ là người dẫn đầu đám người này.
Sau khi nghe đệ tử kia nói, nữ tử chăm chú nhìn vực sâu trước mặt, đôi mắt đầy vẻ âu lo.
“Trước đó Lâm sư muội đã bị thương, bây giờ còn rơi xuống vực Ma Vụ.” Nàng dịu dàng nói tiếp: “Hoàn cảnh dưới vực Ma Vụ, mọi người hẳn đều biết… Lâm sư muội, e là không sống được nữa.”
“Vậy… Bạch sư tỷ, giờ chúng ta phải làm gì?”
Nghe vậy, có người liền hỏi.
“Nếu không, chúng ta đi trước đi. Dù sao Lâm sư muội cũng không sống được…” Lại có người nói.
“Tu vi của chúng ta đều quá thấp, cho dù muốn cứu người cũng không làm được gì. Bạch sư tỷ, hay chúng ta về tông môn trước đi.”
“Nhưng mà…”
Mọi người khuyên bảo mãi, cuối cùng nữ tử dẫn đầu mới lộ ra chút do dự.
Một lát sau, nàng thở dài nói: “Được rồi, chúng ta về tông môn trước, báo cáo chuyện này cho các trưởng lão để họ định đoạt.”
Nghe Bạch sư tỷ không khăng khăng đòi xuống dưới cứu người, không ít người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thoáng chốc, theo lệnh triệu tập của nữ tử, bọn họ lục tục rời khỏi nơi này.
Chỉ là trước khi rời đi, nữ tử nhu mỹ được những người khác xưng là ‘Bạch sư tỷ’, lại thầm liếc mắt nhìn cái bóng trắng nằm dưới vực Ma Vụ kia.
Xin lỗi, Lâm Tiểu Đường sư muội. Bạch Liên Nhi thầm nói trong lòng.
Ta không cố tình hại ngươi, chỉ là… Ta nhất định phải lấy được vị trí tham gia bí cảnh Huyền Nguyệt.
Bạch Liên Nhi bao chưa giờ nghĩ tới sau khi chết nàng còn có cơ hội sống lại kiếp này.
Một giây trước, ký ức của nàng còn dừng trong cảm giác thống khổ khi bị người nàng yêu thương, thậm chí vì hắn nguyện dâng hiến tất cả, một kiếm đâm xuyên tim.
Giây kế tiếp, mẫu thân đã chết từ lâu đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, còn ân cần hỏi han nàng.
Có lẽ ông trời thấy nàng quá đáng thương, nên sau khi chết đi, cho nàng được quay ngược thời gian về hai trăm năm trước, về lúc nàng còn chưa yêu Đoạn Minh.
Cha mẹ nàng còn sống, nàng vẫn sống vô tư vô lo trong Thái Thanh Tông, vẫn là viên minh châu được mọi người yêu quý.
Sau năm lần bảy lượt xác nhận mình thật sự trọng sinh, Bạch Liên Nhi vừa khóc lại vừa cười gần như không khống chế được bản thân.
Nàng đã sống lại, nàng thật sự đã sống lại!
Hơn nữa, tiện nhân Tống Minh Nguyệt còn chưa kịp vào Thái Thanh Tông.
Và trên hết là những cơ duyên sau này của ả ta, bây giờ còn chưa bị phát hiện!
Đối với Tống Minh Nguyệt, Bạch Liên Nhi vẫn luôn vừa hận vừa sợ.
Nàng không hiểu sao thiên đạo lại bất công như vậy, cho Tống Minh Nguyệt vô số cơ duyên, đã vậy còn cướp mất tình yêu của Đoạn Minh sư huynh.
Kiếp trước, vì ghen tị, Bạch Liên Nhi vô số lần thầm hạ độc thủ với Tống Minh Nguyệt.
Nhưng lần nào cũng vậy, Tống Minh Nguyệt đều hoàn mỹ giải quyết được.
Đến cuối cùng, mẫu thân và phụ thân yêu thương nàng đều phải chết dưới quỷ kế của Tống Minh Nguyệt, còn chết không chỗ chôn.
Còn bản thân nàng, nàng chết trong tay Đoạn Minh sư huynh mà nàng yêu thương nhất.
Mà hiện giờ, nghĩ đến việc mình mang theo ký ức ở tương lai quay về quá khứ, Bạch Liên Nhi thấy cực kỳ sảng khoái.
Kiếp này, cho dù là vận may nghịch thiên của Tống Minh Nguyệt hay tình yêu của Đoạn Minh sư huynh, tất cả nàng đều sẽ lấy cho bằng được!
Trong trí nhớ của Bạch Liên Nhi, lần đầu tiên gây chú ý của Tống Minh Nguyệt chính là ở bí cảnh Huyền Nguyệt năm sau.
Ả ta dựa vào năng lực và vận may của mình tìm được di tích của một đại năng thượng cổ để lại trong bí cảnh Huyền Nguyệt, sau đó thông qua các dạng khảo nghiệm thành công nhận được truyền thừa.
Cho nên bây giờ nàng cần phải vào bí cảnh Huyền Nguyệt lấy được truyền thừa kia trước Tống Minh Nguyệt!
Nhưng… Lúc Bạch Liên Nhi trọng sinh, thời gian đã quá muộn.
Danh sách tham gia bí cảnh Huyền Nguyệt năm nay sắp công bố rồi.
Bởi vì được phụ mẫu cưng chiều nên Bạch Liên Nhi không nghiêm túc tu luyện, luôn bỏ dở giữa chừng.
Bây giờ tu vi của nàng chỉ mới Trúc Cơ kỳ, hơn nữa còn là nhờ vào đan dược và linh bảo trợ giúp.
Không còn cách nào khác, Bạch Liên Nhi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể ra tay với các đối thủ cạnh tranh.
Sau một hồi lâu suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng nàng quyết định chọn mục tiêu là ‘Lâm Tiểu Đường’, một đệ tử nội môn.
Lâm Tiểu Đường vốn xuất thân từ một gia đình nông dân tầm thường ở thế gian, chữ nghĩa không biết mấy cái, lại không có gia thế gì.
Sau đó vì lĩnh hội khá tốt, tư chất lại xuất chúng nên nàng ta được một trưởng lão Thái Thanh Tông chọn, nhận làm đồ đệ thân truyền được tiến vào nội môn.
Tính cách Lâm Tiểu Đường này cũng khá lập dị, sau khi vào Thái Thanh Tông lúc nào cũng bế quan tu luyện, không có mấy người bằng hữu.
Còn sư phụ của nàng ta, trong giới trưởng lão ở Thái Thanh Tông cũng chỉ thuộc hạng bét.
Kiếp trước, Lâm Tiểu Đường thành công đánh bại những đệ tử khác giành được một vị trí tiến vào bí cảnh Huyền Nguyệt.
Nhưng số nàng ta quả thật không may, không lâu sau đã chết trong bí cảnh Huyền Nguyệt.
Vốn dĩ Bạch Liên Nhi đã sắp quên mất Lâm Tiểu Đường.
Nhưng sau khi chú ý đến Lâm Tiểu Đường, lòng nàng lại có chút dao động.
Phụ thân nàng là sư đệ của tông chủ Thái Thanh Tông, mẫu thân nàng là đại trưởng lão Tiên Miểu Cốc gần đó.
Là con cháu gia tộc tu tiên điển hình, phụ mẫu nàng đương nhiên có nhiều cách giúp nàng lấy được vị trí tham gia bí cảnh của Lâm Tiểu Đường.
— Nhưng điều kiện tiên quyết chính là Lâm Tiểu Đường cần phải gặp chuyện.
Vì điều này, Bạch Liên Nhi lấy lý do dẫn đệ tử trong tông môn ra ngoài tuần tra, dụ dỗ Lâm Tiểu Đường đến gần vực Ma Vụ.
Sau đó, nàng dùng phù chú và pháp bảo, không chút dấu vết đẩy Lâm Tiểu Đường xuống vực sâu.
Nhìn sương đen cuồn cuộn dần bao trùm vạt áo trắng tinh kia, lòng Bạch Liên Nhi dâng lên chút áy náy, cùng với an tâm.
Dù sao, sớm hay muộn sau này ngươi cũng sẽ chết.
Lâm sư muội, ngươi nhất định sẽ không trách ta đúng không?
…
Bên kia, dưới vực Ma Vụ, thiếu nữ bạch y ngã trên đất, lâm vào hôn mê vì trọng thương chợt mở mắt.
Cặp mắt đen huyền của nàng giờ khắc này trông cực kỳ minh mẫn.
Trước khi Lâm Tiểu Đường tiến vào thế giới này đã nghe hệ thống bảo nơi này rất nguy hiểm.
Không ngờ, nàng vừa đến cơ thể đã chịu tổn thương lớn như vậy.
Lâm Tiểu Đường thử cử động cánh tay, chỉ thấy cả người đều đau đớn không thôi, xương cốt hình như bị nghiền nát.
Vì mất máu quá nhiều, cơ thể đã cực kỳ yếu ớt, khiến nàng không thể cử động bình thường được.
Chỗ tốt duy nhất chính là linh hồn của nàng không giống linh hồn nhân loại.
Năng lượng sợ hãi nàng tích góp ở thế giới trước, tất cả đều đựng ở lõi linh hồn, đến thế giới này có thể lấy ra dùng.
Nghĩ vậy, Lâm Tiểu Đường từ từ nhắm hai mắt lại, vận cổ năng lượng trong người bắt đầu chữa trị cơ thể.
Đồng thời, nàng nghĩ về lời nhắc nhở của hệ thống ‘đặc biệt chú ý đến nội dung trong bản truyện gốc’, trong đầu lật lại xem bản truyện gốc một lần nữa.
Không có gì khác biệt lớn so với bản truyện gốc, cốt truyện thế giới này trong mắt Lâm Tiểu Đường vẫn là câu chuyện tình yêu của nam nữ chủ bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất chính là bối cảnh thế giới trước là hiện đại, còn bối cảnh thế giới này là cổ đại tu tiên.
Thông qua ký ức của nguyên chủ, nhân loại ở thế giới này chủ yếu chia làm phàm nhân và tu sĩ.
Chỉ cần có tư chất, có linh căn. Phàm nhân có thể thông qua các loại công pháp để đạt được năng lượng siêu nhiên và kéo dài thọ mệnh.
Mà nữ chủ ở đây tên là Tống Minh Nguyệt, còn nam chủ là Đoạn Minh.
Cả hai đều là người tu tiên, hơn nữa vận khí và kỳ ngộ đều cực kỳ tốt.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi cửa ải gian khó, tiến xa trên con đường tu hành, cuối cùng vượt qua lôi kiếp, thoát xác thành tiên.
Còn thân phận của Lâm Tiểu Đường, chỉ là một nhân vật làm nền đến tên còn không có, thậm chí còn không được nhắc đến trong cốt truyện.
Lâm Tiểu Đường cảm thấy cực kỳ tò mò đối với hai nguồn năng lượng được các tu sĩ gọi là ‘linh lực’ và ‘tu vi’.
Có thể giúp cơ thể phàm nhân chứa đựng nguồn năng lượng khổng lồ như vậy, thậm chí còn có thể kéo dài thọ mệnh của họ, giúp họ thành thần. Sự tồn tại như vậy, đương nhiên sẽ khiến nàng chú ý.
Đáng tiếc khi nguyên chủ bị đẩy xuống vực, đối tượng còn hạ một loại linh dược có độc tính cực kỳ hung ác trên người nàng. Khiến Lâm Tiểu Đường chỉ cần nghĩ đến việc vận hành linh khí trong cơ thể, đan điền sẽ đau đớn không thôi.
Hơn nữa không biết nơi này xảy ra vấn đề nhưng căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, người hạ độc nàng, cũng là người đã đẩy nàng xuống vực, chính là Bạch Liên Nhi, đệ tử nội môn.
Trong bản truyện gốc, Bạch Liên Nhi là một nữ phụ độc ác đạt tiêu chuẩn — Là con cháu gia tộc tu sĩ, có phụ mẫu có quyền có thế còn cực kỳ che chở nữ nhi, một lòng si mê nam chủ, thường xuyên ra tay hãm hại nữ chủ.
Đương nhiên kết cục của nàng ta cũng cực kỳ thê thảm là được.
Nhưng theo lý mà nói, Bạch Liên Nhi phải không có liên quan gì với nguyên chủ mới đúng.
Nguyên chủ chưa từng tiếp xúc với Bạch Liên Nhi, cũng chưa từng đắc tội nàng ta. Lâm Tiểu Đường không hiểu vì sao nàng ta lại hạ độc thủ như vậy với nguyên chủ.
Huống hồ dựa vào nội dung cốt truyện hệ thống đưa, hình như không có chuyện Bạch Liên Nhi ra tay sát hại đồng môn.
Chẳng lẽ vì nguyên chủ quá mờ nhạt nên cốt truyện không thèm nhắc tới nàng?
Lâm Tiểu Đường nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra nguyên nhân gì.
Sau đó nàng liền quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề này.
Mặc kệ thế nào, bây giờ sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Vực Ma Vụ bị nhiều tu sĩ kiêng kị như vậy là bởi vì đây là chỗ giao thoa giữa Tu Tiên giới và Ma giới.
Thường xuyên xuất hiện ma tu xuyên qua Ma giới, bay khỏi vực Ma Vụ đến Tu Tiên giới.
Vì thế, các đại tông môn thay nhau mỗi ngày đều phái đệ tử đến đây tuần tra, giám sát tình hình xung quanh đề phòng ngừa có chuyện lớn xảy ra.
Giống như nàng rơi thẳng xuống vực, bình thường đều sẽ bị tông môn từ bỏ, chỉ có con đường duy nhất là chờ chết.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, cảm thấy vết thương trên người đã xử lý ổn thoả, Lâm Tiểu Đường liền bò dậy.
Tuy nàng đã chữa trị những chỗ trọng thương trên người, nhưng vẫn có vài chỗ không thể chữa được. Mà ở vực Ma Vụ, nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi.
Trước khi màn đêm buông xuống, nàng cần tìm một nơi an toàn để ở.
Về tông môn là không thể nào, nơi đó còn có Bạch Liên Nhi con ông cháu cha đang chờ nàng.
Đạo lý đối nhân xử thế của người tu tiên cũng không khác mấy với phàm nhân, nàng quay về không khác gì tự tìm đường chết.
Quan sát đường đi xung quanh, lại cẩn thận lắng nghe âm thanh gần đó, Lâm Tiểu Đường nghĩ rồi quyết định đi sâu vào trong vực.
…
Trên con đường nhỏ xuyên qua cánh rừng ở vực Ma Vụ, mấy chiếc xe ngựa bình thường chạy ngang qua.
Bên ngoài mấy chiếc xe ngựa là vài tên ma tu Trúc Cơ kỳ, còn người ngồi trên chiếc xe ngựa dẫn đầu là một lão già kỳ quái tu vi Kim Đan kỳ.
Trong những chiếc xe khác là những chiếc l*иg sắt lớn nhỏ đủ loại.
Bị giam trong l*иg là các thiếu nữ trẻ tuổi, thậm chí còn có vài nữ tu sĩ bị phong ấn tu vi, nhưng đa phần đều là những nữ tử phàm nhân bị bắt từ những nơi khác đến.
Các nàng đều có dung mạo xinh đẹp, chỉ là họ đều đang hôn mê bất tỉnh.
Mất đi sức phản kháng, các nàng như đám cừu non chờ bị người ta lột da lóc thịt, đặt trên bàn ăn.
Nhìn những thùng xe phía sau, lão già Kim Đan kỳ dẫn đầu lộ ra vẻ mặt âm trầm.
Đám nữ tử này đều là vật phẩm đám thủ hạ bọn họ chuẩn bị cho ma chủ Xích Thành.
Xích Thành ở gần vực Ma Vụ, khoảng cách gần Tu Tiên giới nhất.
Ma chủ Xích Thành thích nhất là uống máu, ăn thịt những nữ tu sĩ có dung mạo xinh đẹp.
Nhưng mấy năm gần đây các đại tông mông trông coi ngày càng nghiêm ngặt, nữ tu sĩ xinh đẹp càng khó bắt được hơn.
Vì khiến ma chủ Xích Thành hài lòng, họ chỉ có thể đến nhân gian chọn mấy nữ tử diện mạo khá tốt mang về, sau đó như nuôi heo dùng đan dược và phù chú đút cho họ ăn đến khi trong người họ có chút tu vi thì thôi.
Nhưng về lâu về dài tiếp tục như vậy là không được.
Không phải con đàn bà nào cũng có tư chất tu tiên, đối với nữ nhân không có linh căn bị đút nhiều linh khí như vậy chỉ khiến họ thống khổ đến chết.
Huống hồ, ‘nuôi nấng’ họ còn cần tốn rất nhiều đan dược, đây cũng là một con số chi tiêu không nhỏ.
Lão già Kim Đan kỳ đang suy tư, chợt lão nghe thấy từ xa truyền đến tiếng bước chân.
Âm thanh này… Truyền đến từ phía vực Ma Vụ.
Lão ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.
— Chỉ thấy trong khu rừng cách đó không xa, một thiếu nữ thanh lãnh diện y phục trắng, cả người đầy vết máu, nàng đang bụm vết thương từng bước từng bước lảo đảo đi về phía họ.
Dung mạo nàng khá xinh đẹp, mái tóc đen tuyền hơi rối, đôi mắt phượng lãnh đạm, đôi môi tái nhợt, rõ ràng nàng đang bị trọng thương.
Làn da trắng nõn của thiếu nữ đối lập với những vệt máu đỏ sẫm, khiến nàng trông như một tiên tử thanh cao thoát tục.
Dựa vào y phục của nàng, đây chính là nữ tu sĩ mà họ đang cần!