Thầy Giáo Bị Thao Đến Khóc

Chương 26

Lục Viễn khẽ rên một tiếng, thân thể mẫn cảm run rẩy, "A, Tiểu Du, Tiểu Du, ừm . "

Tiểu Du ngồi xổm xuống và gặm vài miếng trên mông của Lục Viễn, sau đó chậm rãi đưa ngón tay dính đầy chất bôi trơn của cậu ấy vào.

Lục Viễn đã gần một tháng không làm điều đó, và c̠úc̠ Ꮒσα rất chặt chẽ, nhưng nó tương đối dễ dàng để đưa vào bằng một ngón tay.

Lục Viễn vặn vẹo mông, thấp giọng nói: "Chậm một chút, Tiểu Du."

Tiểu Du cười nói: "Không đau đúng không thầy? Tôi giúp thầy xoa xoa."

Trong khi nói chuyện, Tiểu Du cọ xát và đâm nhẹ vào c̠úc̠ Ꮒσα, đồng thời liếʍ và hôn thắt lưng của Lục Viễn.

"A ha, Tiểu Du, đừng hôn, ngứa quá."

Tiểu Du mới hôn eo Lục Viễn mấy lần, anh hai chân đã run rẩy, có chút lảo đảo.

"Thầy giáo à, thầy mẫn cảm quá, ừm, cả người đều run, là bởi vì kɧoáı ©ảʍ sao?"

Lục Viễn thở dốc, thấp giọng nói: "Tiểu Du, đừng đùa giởn với tôi nữa, tôi chịu không nổi nữa."

Tiểu Du đưa tay trái tới trước mặt Lục Viễn, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của anh, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Ồ, đúng rồi, thầy giáo ơi, có đồ tốt cho thầy chơi."

Tiểu Du tắt vòi hoa sen, hai người họ bừa bãi lao ra khỏi phòng tắm với Lục Viễn trong vòng tay.

Lục Viễn còn có chút nghi hoặc, "Hả? Không phải trong phòng tắm làm sao?"

Tiểu Du ân cần cười nói: "Giường vẫn là thoải mái nhất, tôi không muốn thầy quá mệt."

Lục VIễn ôm chặt cổ Tiểu Du và không nói chuyện nữa, hai người trở lại phòng ngủ chính, Tiểu Du tìm thấy hai quả trứng rung nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ, và đầu tiên dán chúng vào núʍ ѵú của Lục Viễn.

Lục Viễn ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, dùng đôi mắt đen lặng lẽ nhìn Tiểu Du, "Mau lên, Tiểu Du."

Tiểu Du lấy ra một vật nhỏ khác kích cở bằng một cái công tắc, nhếch mép cười nói: "Cái này thầy chưa chơi qua đúng không? Cái này nhét vào niệu đạo của thầy, gọi là trứng nhảy mắt ngựa."

"Cái gì?"

Lục Viễn l*иg ngực kịch liệt run lên, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp khó giải thích được, chẳng lẽ là sợ hãi? Có lẽ vẫn còn một tia mong chờ.

Lục Viễn không hiểu anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng thân thể anh phản ứng lại là thành thật, so với trước kia càng thêm kích động.

Công tắc của trứng rung ở núʍ ѵú được bật lên và có tiếng "ù ù", Lục Viễn bất lực nín thở nhìn Tiểu Du cắm cây gậy có chất bôi trơn vào mắt ngựa.

"Ah..Tiểu Du..Đau.."

Lục Viễn giãy giụa một chút, cắn môi rêи ɾỉ: "Hơi đau."

Tiểu Du mυ'ŧ mạnh bìu của Lục Viễn và trêu chọc: "Đừng lo lắng, sẽ hết đau sớm thôi."

Sau khi Tiểu Du nói xong, cậu ấy lấy một cây gậy mát xa nhỏ khác và từ từ chọc nó vào c̠úc̠ Ꮒσα sau mông của Lục Viễn.

"Ah..ah..Tiểu Du.."

"Thầy giáo đừng sốt ruột, hai thứ công tắc còn chưa bật, đừng nhúc nhích, tôi sắp mở."

Tiểu Du nói, hít một hơi thật sâu và bật công tắc của trứng nhảy mắt ngựa và gậy mát xa cùng một lúc.

"Ahhh.!"

Lục Viễn hung hăng ôm lấy cổ Tiểu Du, anh ưỡn eo lên, kèm theo ba loại rung động "ù ù" khiến sóng biển gào thét.

"Tiểu Du, a, cứu tôi, sương quá a."

Tiểu Du nhìn Lục Viễn với ánh mắt sắc bén, và cầm dươиɠ ѵậŧ của hai người họ cùng nhau vuốt ve, "Thầy có sướиɠ không? Sau này sẽ còn sướиɠ hơn nữa."

Làn da toàn thân Lục Viễn ửng hồng, như vừa được ngâm trong thùng rượu, cả người run lên như giẫm phải công tắc, giọng nói cũng chuyển sang một giai điệu khác.

"Ahh..Tiểu Du, dừng lại... ah..ah tôi chịu không nổi.... không được.."

Tiểu Du đè lên Lục Viễn, nhưng lại hôn cổ và tai anh một cách mạnh mẽ, "Thầy giáo, cái vật trong niệu đạo thấy thế nào? Rất sướиɠ phải không? Muốn xuất tinh phải không?"

Lục Viễn trong mắt ẩm ướt, run giọng kêu lên: "Tôi muốn bắn a, Tiểu Du, mau lấy nó ra a."

Tiểu Du bĩu môi, nũng nịu nói: "Không được, thầy giáo à, ©ôи ŧɧịt̠ của thầy rung rất mạnh, nhất định rất hưng phấn đúng không? Chờ tôi rồi xuất tinh cùng nhau, được không?"

Lục Viễn thở hổn hển, đột nhiên nắm lấy tóc của Tiểu Du và bịt miệng cậu ta một cách mạnh mẽ.

"Ah...Tiểu Du.. cứu tôi.. đυ. tôi, mau đυ. tôi đi.."

Tiểu Du lại chọc gậy mát xa sâu vào trong c̠úc̠ Ꮒσα, khàn giọng nói: "Không được, c̠úc̠ Ꮒσα của thầy vừa mới lành lại, nếu lại rách ra thì làm sao bây giờ?"

Lục Viễn điên cuồng hôn Tiểu Du, với đôi mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa ậm ừ, "A, không, để tôi bắn tinh, để tôi bắn tinh, ừm, Tiểu Du, chồng ơi, để em xuất tinh."

Tiểu Du gần như không thể kiềm chế được, nhưng sau khi nghe được từ "chồng" của Lục Viễn, cậu đột nhiên cảm thấy máu như sôi sục, và cậu cảm thấy muốn xuất tinh.

Tiểu Du lấy ra gậy mát xa trong c̠úc̠ Ꮒσα của Lục Viễn, và thay thế bằng hai ngón tay chọc vào, và ngay lập tức bị thịt mềm của thành ruột hấp thụ.

"Này? Thầy giáo, cái c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ quá dâʍ đãиɠ rồi, thầy nhẹ một chút a, tôi đau tay, thầy đừng siết ngón tay của tôi a."

Lục Viễn hai chân quấn quanh eo Tiểu Du, thò tay rút trứng rung nhỏ trong niệu đạo ra, "Được, tôi muốn xuất, tôi muốn xuất."

Tiểu Du nắm lấy cổ tay Lục Viễn, ấn ở trên đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ, híp mắt cười nói: "Không, chờ một chút, nói cái gì hay hay đi."

Lục Viễn đỏ mặt ngẩng đầu lên, cắn trái cổ của Tiểu Du, "Được rồi, chồng ơi, nhanh đút cho em, dùng dươиɠ ѵậŧ của anh đâm vào em đi."

Trên thực tế, Tiểu Du cũng nhịn không được, thiếu chút nữa phun ra máu, nhưng cậu thật sự thích bộ dáng Lục Viễn bị du͙© vọиɠ khống chế, cho nên cắn răng nói: "Nói lại, thầy muốn c̠ôи ŧɧịt̠ của tôi đâm vào chỗ nào?"

Lục Viễn bị vật nhỏ trong niệu đạo hành hạ đến phát khóc, lắc đầu gào thét: “Đút vào đít của em, nhanh, đút hết vào, đυ. chết em cũng được, chồng ngoan, em yêu anh, em muốn anh.!"

Tiểu Du sững sờ trong một lúc, dường như có thứ gì đó nhét vào tai cậu, và âm thanh bị bóp nghẹt.

Mẹ kiếp, thầy Viễn vừa nói cái gì vậy?

Tại sao ngực của tôi lại phồng lên như vậy?

Tại sao tôi thậm chí không thể thở được?

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Làm sao có thể có loại cảm giác chết tiệt này?

Tiểu Du đã tự hỏi mình nhiều câu hỏi liên tiếp, không câu hỏi nào có thể được trả lời ngay lập tức, và sau đó cậu ấy càng bối rối hơn.

Trong cơn mê, Lục Viễn cầm dươиɠ ѵậŧ to lớn của Tiểu Du, nhắm vào c̠úc̠ Ꮒσα của anh và cắm nó vào miệng lỗ.

"A! Tiểu Du, đâm vào, mau đâm vào đi, nhanh lên a!"

Tiểu Du hoàn toàn không thể cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Viễn, khàn giọng nói: "Thây à, thầy vừa rồi nói cái gì? Nói lại lần nữa đi."

Lục Viễn co rút c̠úc̠ Ꮒσα, điên cuồng ôm lấy Tiểu Du hôn một cái, "Đυ. đi, Tiểu Du, tôi thật sự chịu không nổi nữa, ừm, nhanh lên, a."

kisfch thích run lên, Lục Viễn thoát khỏi tay Tiểu Du, ngồi dậy trên giường, thừa dịp đẩy ngã Tiểu Du, trở thành thế người cưỡi ở trên người cậu ấy.

"A ha, thật sâu a, Tiểu Du, đâm vào thật thoải mái a!"

Tư thế cưỡi ngựa khiến dươиɠ ѵậŧ đâm vào càng sâu, Lục Viễn thở dài một tiếng, hai tay vịn eo Tiểu Du, bắt đầu lên xuống di chuyển.

Tiểu Du đang nằm ngửa, đôi mắt cậu ấy đờ đẫn, ngực như có lửa đốt, và cậu cũng choáng váng.