Lục Viễn mặt mũi giàn giụa nước mắt, cổ đỏ bừng, há miệng thở dốc, "Mạnh Vũ, van cầu cậu, cậu có thể trở về biệt thự được không? Tôi không muốn người khác nhìn thấy."
Mạnh Vũ ánh mắt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không muốn để người khác nhìn thấy? Hừ, Thầy Viễn, hiện tại thầy nên suy đoán xem chúng ta là gì chứ? Thầy có tư cách gì thương lượng điều kiện với tôi? Tôi yêu cầu làm gì thì thầy phải làm theo. Hiểu chưa?"
Lục Viễn nhàn nhạt cười nói: "Đúng vậy, tôi sớm nên rõ ràng."
Đối với một người như Mạnh Vũ, nhân phẩm của người khác là gì?
Anh là thường dân, làm sao so sánh được với những công tử khác?
Nhân phẩm là cái quái gì? Cậu ta có quyền lực, có một người cha quyền lực, ngay cả khi cậu ta bắt nạt bạn một cách công khai, bạn có thể làm gì?
Lỗ Viễn hoàn toàn bó tay, cởi thắt lưng, cởi một ống quần, ngôi đè lên Mạnh Vũ.
Mạnh Vũ hai mắt nóng như lửa đốt, nặng nề thở hổn hển nói: "Mở c̠úc̠ Ꮒσα ngồi xuống, thầy tới bán da^ʍ cho tôi, còn chờ tôi giúp thầy sao?"
Lục Viễn cười gật đầu, "Ừm, tôi tự mình làm."
Lục Viễn nói xong liền xé qυầи ɭóŧ màu trắng của mình ra, lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα hơi ẩm ướt, trong tay cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của Mạnh Vũ, đẩy vào trong lỗ.
Lỗ nhỏ đã ba ngày không dùng, đã chật đến mức không thể chọc vào.
Lục Viễn dùng đầu lưỡi liếʍ ướt hai ngón tay, chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα để tự mở rộng.
"Phốc, Phọc, Phọc", một lần, hai lần, ba lần.
Lục Viễn nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vũ, run giọng nói: "Khách làng chơi, xin chờ một chút."
Mạnh Vũ mím môi không nói gì, trong mắt như có bão táp.
Lục Viễn chọc một lúc, cảm thấy lỗ nhỏ trở nên mềm mại hơn, giống như tiết ra một loại chất lỏng nhớp nháp nào đó, khiến tốc độ bôi trơn tăng nhanh.
Lục Viễn đỡ vai Mạnh Vũ, lại một lần nữa cầm dươиɠ ѵậŧ của cậu ta thử ngồi xuống, lần này so với lần trước trôi chảy hơn, nhưng hiển nhiên vẫn là không có mở rộng.
Dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Vũ chỉ đi vào được cái qυყ đầυ, sau đó không thể động đậy, Lục Viễn cau mày, liều mạng ngồi xuống, cuối cùng nuốt hết.
"Ah..!"
Lục Viễn phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhanh chóng, và có một cơn co giật trong lỗ sau của anh, khiến Mạnh Vũ thở hổn hển.
"Chết tiệt, thật đúng như một con đĩ da^ʍ, khó trách rãnh rỗi được một lúc liền đi khắp nơi tìm ©ôи ŧɧịt̠ mà đυ.."
Mạnh Vũ vặn thật mạnh mông Lục Viễn, Lục Viễn đau đến rùng mình một cái, hậu môn lại giật giật.
Bàn tay to của Mạnh Vũ xuyên vào trong áo quân nhân của Lục Viễn, sờ nắn đầṳ ѵú của anh, phát hiện chúng đã cứng ngắc rồi.
Lục Viễn đau đến suýt chút nữa cắn răng, cũng may đầu nhũ hoa bị đυ.ng chạm làm phân tán một phần lực chú ý, khiến anh cảm nhận được tê dại kɧoáı ©ảʍ.
Lục Viễn mở to đôi mắt đen ướŧ áŧ, nhìn Mạnh Vũ khẽ cười nói: "Quý khách, tôi sẽ làm thật tốt."
*
Lần thứ hai từ trong miệng Lục Viễn nghe được chữ khách làng chơi, Mạnh Vũ cảm thấy chính mình sắp phát điên, nắm lấy cằm Lục Viễn mắng: "Mẹ kiếp, còn nói mấy chữ này, tôi gϊếŧ thầy!"
Lục Viễn cụp mắt xuống, bắt đầu thử vặn vẹo thắt lưng, "Là cậu nói ra từ này trước."
Mạnh Vũ giật giật đầu ngực Lục Viễn, "Thầy còn trả lời? Tôi nói thầy nghe không hiểu à?"
"Tôi làm sao nghe không hiểu? Cậu vừa mới nói cái gì, cậu bảo tôi tới bán da^ʍ cho cậu."
Mạnh Vũ tức đến mũi bốc khói, "Thầy còn chưa chơi xong à? Lần này tôi không có đánh thầy, thầy cũng đừng tùy tiện mà tìm tới bạo lực."
Lục Viễn không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng anh không phải là người thích tranh cãi một chút nào, nhưng bây giờ nhìn Mạnh Vũ lại tức giận, mê muội lúc nào không hay.
"Chà, đánh đi, lần đầu tiên cậu cưỡиɠ ɧϊếp tôi, cả hai kia đều không đánh tôi, chỉ có cậu đánh, lại còn đái vào miệng tôi."
Mạnh Vũ phát hiện Lục Viễn tuy bề ngoài rất lương thiện, nhưng thực ra lại rất giỏi chọc giận người khác, ví dụ như bây giờ, cậu muốn lấy kim khâu cái miệng thối của Lục Viễn lại.
"Tối đã bảo thầy câm miệng!"
Lục Viễn quay đầu đi, cố hết sức co rút hậu môn lại, mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ Mạnh Vũ sâu hơn.
"Rõ ràng là cậu nói ra từ bán da^ʍ trước, thật sự là vô lý."
"Này, tôi sẽ đυ. chết thầy!"
Mạnh Vũ gầm lên một tiếng, túm tóc Lục Viễn, đẩy anh úp mặt xuống ghế, vô tình bịt miệng anh lại.
May mắn thay, chiếc xe jeep của quân đội có rất nhiều không gian, nếu không thì đã bị chấn động.
Lục Viễn chỉ mặc một ống quần, đùi còn lại để trần, bị Mạnh Vũ thân thể đè ép, hai chân mở rộng, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng rắn chắc của cậu ta cắm sâu vào hậu môn của anh.
"Ah..ah"
Lục Viễn liều mạng giãy giụa, muốn đẩy Mạnh Vũ ra, Mạnh Vũ cũng kích động, một tay nắm lấy hai cổ tay Lục Viễn, dùng sức ấn lêи đỉиɦ đầu của anh.
*
Lục Viễn ngậm chặt miệng, không cho đầu lưỡi của Mạnh Vũ thò vào. Mạnh Vũ thở hổn hển như dã thú, nắm chặt tay trái thành quyền, đánh mạnh vào bụng Lục Viễn.
"Ah.."
Lục Viễn bị đánh như vậy, đau đến toàn thân co giật, Mạnh Vũ nhân cơ hội nhéo mặt anh, thò đầu lưỡi vào điên cuồng gặm cắn.
Lục Viễn đau đến phát khóc, không còn sức vùng vẫy, nhắm chặt hai mắt, mặc cho Mạnh Vũ thô bạo hôn anh.
Mạnh Vũ nhún nhún vai mạnh mẽ như đóng cọc vào hậu môn Lục Viễn, vách ruột hồng nhuận mềm mại giống như một cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ, mυ'ŧ vào rút ra dươиɠ ѵậŧ thô to của cậu ta.
Mạnh Vũ hôn đủ rồi mới buông miệng ra, phát hiện Lục Viễn còn đang nức nở, không khỏi tức giận mắng: "Thầy khóc hả? Côи ŧɧịt̠ to của tôi làm thầy khó chịu sao? Nếu không sướиɠ vậy tại sao cái lỗ cứ kẹp chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của tôi vậy, ngoài giả vờ đoan trang ra, thầy còn có thể làm gì?"
Lục Viễn khẽ mở đôi mắt đỏ hoe, cố chấp nói: "Cậu, đừng cái miệng thối của cậu nữa, hôn đi!"
Mạnh Vũ tức giận nghiến răng nghiến lợi, "Mẹ kiếp, vừa hôn, vừa đυ., thầy à..., thầy đúng là lão già không trung thực!"
Mạnh Vũ lại hôn Lục Viễn, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi mềm mại, đồng thời rút hết ©ôи ŧɧịt̠ ra rồi mạnh mẽ đút vào.
Lục Viễn tuyệt vọng, bởi vì dưới sự làʍ t̠ìиɦ thô bạo như vậy, anh thực sự đã cương cứng, và toàn thân nhẹ tênh như bay lên mây.
Nụ hôn của Mạnh Vũ vừa liều lĩnh lại vừa mãnh liệt, thực sự không có chút kỹ xảo nào, khiến Lục Viễn rất đau.
Lần này Lục Viễn đã tin rằng Mạnh Vũ trước kia thật sự không có hôn người khác, cậu cũng giống như Lục Viễn, thậm chí hôn không được, chỉ là tùy ý cắn một cái.
Lục Viễn bị động chịu đựng, ngẩn người nghĩ, cái này so với được Tiểu Du hôn cảm giác quá khác biệt, bị Tiểu Du hôn rất thoải mái.
Nhưng không biết vì sao, càng đau, Lục Viễn lại càng kɧoáı ©ảʍ, hậu môn tê dại ngứa ngáy, vặn vẹo tiếp nhận bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Mạnh Vũ xâm nhập.
Chiếc xe jeep hai tấn đã bắt đầu lắc lư nhè nhẹ, đây là cổng trường Đại học Quốc phòng, có sinh viên, người đi đường, camera giám sát.
Nếu có người nhìn kỹ, nhất định có thể hiểu được bọn họ đang làm cái gì, hiện tại mục đích Mạnh Vũ đã đạt được.
Lục Viễn lên xe của Mạnh Vũ và bị đυ. trong xe, chuyện này ai cũng biết, ha ha, chuyện này ai cũng biết.
Lục Viễn chỉ suy nghĩ về nó trong trạng thái xuất thần như vậy, khi anh nghĩ đến việc có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào họ, nhìn trộm họ.
Cảm giác bị lột trần, bị hãʍ Ꮒϊếp và bắt nạt nơi công cộng khiến anh đạt đến cao trào ngay lập tức.
"Ah..ah..ah"