"Tất nhiên là không có vấn đề. Ngày mai ta liền đưa đến phủ." Biết nàng không phải tới tìm kiếm chuyện, Lâm Diệp Nhi trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.
"Vậy đa tạ cô nương." Vương Uyển Nhi vui sướиɠ, tay vừa phất lên, nha hoàn áo hồng phía sau đưa qua một cái túi tiền có vẻ nặng.
Lâm Diệp Nhi xóc xóc túi tiền, bạc bên trong sợ là không ít.
"Tiểu thư, chỗ bạc này sợ là khá nhiều." Ít nhất cũng có mười lượng.
Vương Uyển Nhi không để ý cười nói: "Không nhiều lắm không nhiều lắm." Chừng đó tiền, có thể làm bản thân an giấc, tốn nhiều tiền cũng đáng giá.
Gần nhất trong khoảng thời gian này bị ác mộng liên tục quấy nhiếu đến nỗi ngủ không yên, ăn uống cũng không ngon miệng. Mấy ngày trước đây có nha hoàn mua hạt dẻ cho nàng ăn thử đổi món mới, không nghĩ tới ăn xong hạt dẻ này, đêm hôm đó nàng ngủ rất ngon giấc.
Vốn tưởng rằng là trùng hợp, cũng không để ý. Nào ngờ qua ngày hôm đó, ác mộng lại lần nữa xông tới. Trong lòng nảy sinh nghi hoặc, hôm qua nha hoàn lại mua hạt dẻ, nàng lại có được một đêm ngon giấc.
Nàng mới ý thức được có lẽ thứ gọi là hạt dẻ có thể trị được chứng bóng đè của nàng.
Hôm nay cẩn thận hỏi nha hoàn, lai lịch của hạt dẻ, mới biết được hạt dẻ là vật hiếm lạ, trấn trên chỉ có một nơi bán, số lượng cũng không nhiều lắm, nếu đi muộn sẽ không còn.
Vương Uyển Nhi không yên tâm hạ nhân làm việc, lúc này mới vội vàn chạy tới, mua hết toàn bộ hạt dẻ thần kì này. Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, đã có chút manh mối, tổng phải thử một chút.
Lâm Diệp Nhi nhìn biểu tình vui sướиɠ không thôi trên mặt Vương Uyển Nhi, xem ra vị huyện lệnh tiểu thư thực thích ăn hạt dẻ, hoàn toàn không biết loanh quanh lòng vòng trong đó.
Trên đường trở về, Lâm Diệp Nhi đem sự tình cùng Lâm Võ hai người nói một lần, trong lòng hai người đều rất vui vẻ. Chờ khi về đến nhà, lấy túi tiền ra, Tiểu Đoàn Đoàn lại nhìn chằm chằm túi tiền.
"Tỷ, túi tiền này thật là đẹp mắt. Thêu trên này là hoa gì vậy, cũng thật đẹp." Tiểu Đoàn Đoàn mắt trông mong nhìn túi tiền.
"Hoa này kêu hoa mẫu đơn." Lâm Diệp Nhi cúi đầu nhìn thoáng qua, hoa thêu trên túi tiền thật sự cũng không tồi.
"Hóa ra nhà giàu đều thêu hoa mẫu đơn." Tiểu Đoàn Đoàn vẻ mặt hứng thú, nhìn hoa mẫu đơn trên túi giống như đang nhìn bảo bối .
Lâm Diệp Nhi nhìn hoa mẫu đơn thiêu trên túi tiền không có hứng thú, nhưng bạc bên trong thì lại khác, "Túi tiền này cho muội."
Lâm Võ ở một bên cười, không nói chen vào.
Lâm Diệp Nhi dốc ngược túi, nhìn thấy số bạc trên bàn há hốc mồm, một thỏi là mười lượng, hai thỏi cũng chính là hai mươi lượng, nếu nói đến bạc vụn bên trong, tổng cộng có khoảng 32 lượng.
Này thật đúng là giàu có à!
Lâm Võ và Tiểu Đoàn Đoàn đều hoảng sợ, Tiểu Đoàn Đoàn cầm nén bạc nặng trĩu "Thật nhiều thật nhiều tiền."
"Tỷ, hạt dẻ trong nhà nhiều nhất cũng chỉ sáu lượng bạc. Chúng ta cũng không thể lấy nhiều tiền như vậy." Lâm Võ là người thành thực, không có bị tiền làm mờ mắt.
Lâm Diệp Nhi cười cười, không để ý lắm, trong không gian của nàng hạt dẻ có rất nhiều, thiếu có thể lấy ra bù thêm vào.
"Trong nhà có bao nhiêu hạt dẻ, Vương tiểu thư đương nhiên biết được. Nàng đã cùng ta ước định, về sau nếu tìm được hạt dẻ, muốn bán cho nàng trước tiên. Lúc đó mới đưa cho chúng ta nhiều tiền như vậy. Không phải chúng ta chiếm tiện nghi."
Lâm Diệp Nhi nói chuyện một hồi cũng làm Lâm Võ thành thực mất đi nỗi bất an.
Vừa lúc trong thôn có xe bò muốn đi lên trấn trên, Lâm Diệp Nhi liền nhờ họ đưa lên giúp. Trong lòng Lâm Võ cảm thấy cân nhắc hắn nên vào trong núi tìm hạt dẻ, dù sao hắn vẫn cảm thấy đang chiếm tiện nghi của thiên kim nhà người ta, nghĩ muốn vào núi tìm thêm một chút hạt dẻ. Tiểu Đoàn Đoàn ở lại giữ nhà.