"Tỷ, có phải hạt dẻ trong túi nhiều hơn hay không?" Lâm Võ nhìn đi nhìn lại hai túi hạt dẻ, với vẻ mặt khó tin.
Lâm Diệp Nhi trong lòng lộp bộp một chút, nàng tối hôm qua đã chèn rồi ép lại, mà vẫn bị nhìn ra sao.
"Không đâu, đệ bị ảo giác hay sao." Lâm Diệp Nhi trợn mắt nói nói dối, kì thực trong lòng rất chột dạ.
Lâm Võ vừa nghe nàng nói như vậy, cũng cảm thấy hẳn là chính mình ảo giác.
Hạt dẻ này sao có thể sẽ vô duyên vô cớ nhiều lên.
Buổi sáng vừa đặt chân tới chợ, còn chưa bắt đầu xào, chủ quán bên cạnh đến chỗ bọn họ đặt trước hạt dẻ.
"Lâm gia huynh đệ, lát nữa xào xong hạt dẻ, lưu cho ta một cân." Đại thúc bán trái cây bên cạnh vừa thấy bọn họ la hét nói.
"Không thành vấn đề." Lâm Võ cười đáp.
Một tiểu gia hỏa từ cửa hàng son phấn đối diện cũng chạy tới nói: "Cũng lưu cho ta hai cân."
Ngày hôm qua cũng là những người này mua, ít nhiều cũng quen thuộc, sợ cũng không đến lượt bọn họ. Nói, thứ hạt dẻ này thật sự có ăn rất ngon.
Này còn chưa bày bán, một nửa đã bị đặt trước. Chờ mặt trời lên cao, người lui tới càng ngày càng nhiều. Người vây quanh trước gian hàng chỉ tăng chứ không có giảm.
Lúc này, một cỗ kiệu xa hoa xuất hiện náo nhiệt phố xá, bốn gã kiệu phu nâng cỗ kiệu màu đỏ, hai bên sườn kiệu là hai nha hoàn, trận thế này vừa thấy chính là tiểu thư nhà có tiền đi ra ngoài, dẫn tới người chung quanh ghé mắt nhìn.
Động tĩnh bên này, tự nhiên cũng khiến cho đám người Lâm Diệp Nhi chú ý. Theo tầm mắt mọi người nhìn lại, người chung quanh mãn nhãn tìm tòi nghiên cứu, có người cực kỳ hâm mộ, có người tò mò, cũng có người cảm thấy mới mẻ.
Lông mày Lâm Diệp Nhi khẽ nhăn lại, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm phía trên cỗ kiệu, không khỏi mà chớp chớp mắt, chỉ thấy ở trên đỉnh kiệu bay một sợi hắc khí rất mỏng.
Lâm Diệp Nhi tưởng chính mình hoa mắt, chớp chớp mắt, xác nhận nhiều lần, đúng phía trên kiểu bay một sợi hắc khí. Nàng nhìn xem bốn phía, chung quanh không có gì khác thường, duy nhất trên đỉnh cỗ kiệu xuất hiện hắc khí.
Cỗ kiệu ngừng trước gian hàng của Lâm Diệp Nhi, nha hoàn vén lên mành kiệu, một đôi giày lụa thêu xuất hiện, ngón tay xanh xao vươn ra, ưu nhã đặt trên mu bàn tay nha hoàn, một thân ảnh thiếu nữ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đi ra khỏi kiệu chính là một thiếu nữ tuổi chừng mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt khá đẹp, da thịt tuyết trắng, nhưng lại có chút trắng bệnh của bệnh tật.
Nha hoàn phía trước mở đường, thẳng hướng tới quầy hàng hạt dẻ, bá tánh vây quanh trước đó đều sôi nổi tránh ra. Nha hoàn đối với chuyện như thế này đã tập thành thói quen, cao ngạo ngẩng cằm, thái độ kia chẳng khác nào một vị tiểu thư đanh đá.
Thiên kim tiểu thư vừa xuống kiệu, ánh mắt Lâm Diệp Nhi nhìn chằm chằm vị đại tiểu thư nũng nịu kia, hai hàng lông mày trói chặt, sâu trong đáy mắt tràn đầy sự kinh nghi(*).
(*)kinh ngạc, nghi hoặc
Hiên tại nàng đã biết vì sao trên đỉnh kiệu lại có hắc khí, những sợi hắc khí là từ trên người vị tiểu thư nũng nịu này và những người hầu trước mắt tràn ra, từng sợi hắc khí như sợi tơ, như có như không bao quanh thân thể các nàng.
Vị thiên kim tiểu thư kia hình như chú ý tới ánh mắt đánh giá của Lâm Diệp Nhi hướng về phía mình, đối với nàng (Lâm Diệp Nhi) dịu dàng cười.
Lâm Diệp Nhi không có sự quẫn bách sau khi bị bắt gặp mình lén lút quan sát người ta, thong dong gật đầu đối với nàng. Vị thiên kim kia vừa lại gần, một cỗ khí khó chịu xông vào mũi, nhưng thực mau biến mất.
"Uy, bán hạt dẻ, hạt dẻ nhà các ngươi, tiểu thư nhà chúng ta toàn bộ bao hết." Nha hoàn áo lục vẻ mặt kiêu căng nói.
Lâm Võ nhíu lại mi, người chung quanh cũng không vui vẻ gì, lại không có người nào dám mở miệng phản bác, chỉ là không khí trong sân chợt lạnh xuống. Ở đây đều là dân thường áo vải không hề có địa vị, sẽ không bởi vì thức ăn mà đυ.ng đến nhà quyền quý, tự nhiên không có người nào dám lên tiếng.