"Chờ đệ làm việc nhà nông xong, đệ cũng tỷ lên núi." Lâm Võ không yên tâm để một mình nàng lên núi, trong núi dã thú và rắn rết rất nhiều, tự nhiên không yên tâm để một tiểu cô nương nũng nịu vào núi, nghĩ lại, vẫn nên nhắc nàng lần nữa, "Tỷ phải chờ đệ làm xong việc đệ bồi tỷ vào núi."
"Ta không vào sâu, ở ngoài núi tìm xem. Có thể tìm được là tốt, còn chưa tính tìm không thấy." Lâm Diệp Nhi cũng không muốn làm hắn thêm mệt mỏi.
"Để muội bồi tỷ tỷ vào núi." Tiểu Đoàn Đoàn xen vào một câu.
Lâm Diệp Nhi sờ sờ đầu Tiểu Đoàn Đoàn, "Tiểu Đoàn Đoàn ngoan, nhiệm vụ của muội đưa cơm giúp ca ca, bằng không ca ca sẽ đói bụng. Chuyện vào núi, các ngươi không cần lo lắng, tỷ sẽ chú ý. Tỷ hứa chỉ ở bên ngoài tìm xem."
Lâm Diệp Nhi nhiều lần bảo đảm, Lâm Võ rốt cuộc đồng ý.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lâm Diệp Nhi cùng Lâm Võ hai người sớm ra ngoài, ra khỏi thôn, hai người tách ra, trước khi đi, Lâm Võ không yên tâm dặn dò thêm một lần nữa.
Từng vào núi vài lần, Lâm Diệp Nhi thật ra chưa quen thuộc đường, dọc theo đường nàng không dám đi nhanh, trong tay cầm một cái gậy gộc, ở phía trước xua đuổi rắn, đôi mắt vẫn luôn chú ý thực vật chung quanh.
Lâm Diệp Nhi đi một canh giờ, không tìm được thực vật nào, nhưng trên đường đυ.ng tới một hai thôn dân ở trong núi tìm nấm dại. Thôn dân đó bởi vì Lâm Diệp Nhi dạy bọn họ cách ăn nấm dại, nhìn thấy nàng cũng nhiệt tình thăm hỏi.
"Lâm gia nha đầu, cũng vào núi tìm nấm dại sao?" Một phụ nhân trung niên chào hỏi nói.
"Đúng vậy." Lâm Diệp Nhi cười đáp.
"Hiện tại nấm dại bên ngoài không dễ tìm, đi vào sâu một chút nữa may ra mới có thể tìm được." Vị nông phụ hảo tâm nhắc nhở nói.
"Đã biết, thím."
Lâm Diệp Nhi cứ đi tới, chờ đến khi nàng kịp phản ứng lại, đã đi vào sâu trong núi, ngửa đầu nhìn cây đại thụ che trời, có chút mệt mỏi, bốn phía không người, nàng trực tiếp từ trong không gian lấy chút nước suối, rót một ngụm uống.
Đột nhiên, bên trái phía rừng truyền đến động tĩnh, Lâm Diệp Nhi lập tức đề cao cảnh giác. Nếu gặp mãnh thú gì đó, trước tiên trốn vào trong không gian. Đây cũng là nguyên nhân Lâm Diệp Nhi sở dĩ dám một mình tiến vào núi sâu.
Bỗng chốc, một thân ảnh màu trắng từ rừng cây vυ't ra, Lâm Diệp Nhi đang chuẩn bị trốn vào không gian, liền nghe được thanh âm anh ô quen thuộc.
Lâm Diệp Nhi trì độn, nhìn đến một tiểu nãi lang lông xù xù tiến đến trước mặt nàng, thân mật đảo quanh bên chân nàng, đại bạch lang đứng ở một bên nhìn.
Những chap sau mình sẽ không kêu sói nữa sẽ chuyển sang kêu bạch lang nha. ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖
Nhìn bên chân một đoàn, Lâm Diệp Nhi cũng vui mừng ngồi xổm xuống, vươn tay tới, tiểu nãi lang lập tức liếʍ tay nàng. Lâm Diệp Nhi từ không gian lấy ra một chén nước suối, tiểu nãi lang vui sướиɠ phe phẩy cái đuôi nhỏ.
Tiểu gia hỏa uống mấy ngụm, quay đầu hướng đại bạch lang kêu to hai tiếng, đại bạch lang chậm rãi rì rì đi tới, ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Diệp Nhi, sau đó cúi đầu cùng tiểu gia hỏa cùng nhau uống nước suối.
Uống xong một chén, tiểu gia hỏa mắt trông mong nhìn nàng, một bên đại bạch lang cũng thẳng lăng lăng ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, Lâm Diệp Nhi bị nhìn đến hết chỗ nói, lại lấy ra một chén nước lớn.
Hai bạch lang uống đến vui sướиɠ, chờ uống xong, cũng không biết có phải ảo giác của Lâm Diệp Nhi hay không, ánh mắt đại bạch lang nhìn nàng không hề lạnh lẽo như trước nữa.
"Uống xong rồi, ta cũng phải đi tìm thức vật."
Vào núi nửa ngày cũng không tìm được cái thứ gì tốt, tự nhiên không thể lại trì hoãn thêm nữa, bằng không trời tối không kịp trở về nhà, sẽ làm Lâm Võ lo lắng, lần sau muốn đi một mình càng thêm khó khăn.
Lớn nhỏ bạch lang tựa hồ nghe hiểu lời nói nàng, cũng không tiếp tục quấn lấy nàng nữa.