King Of Heroes - Kẻ Cứu Thế Gian

Chương 96: Tranh Luận Bạn Đời Lý Tưởng [P.2]

Thảo Nguyên là một cô bé rất thông minh, ngay cả Thiên Tú giỏi dùng miệng mồm lưu loát, đầu óc nhanh nhạy đều có chút khó có thể chống đỡ, Thảo Nguyên dần chiếm thượng phong, vẫn nói chưa hết, dường như muốn hoàn toàn trấn áp Thiên Tú. Cô nàng lẩm bẩm nói: "Đàn ông luôn tham hoa háo sắc, lòng tham không đáy, ham mới ghét cũ,..."

Thiên Tú vốn dĩ không định đáp trả nàng, nhưng ai ngờ rằng nàng ta còn chưa nói đã làm cậu ngán ngẩm, vì giữ gìn địa vị của đàn ông cậu chỉ có thể ra chiêu độc, nói hết sức chói tai: "Tôi thừa nhận có rất nhiều gã đàn ông đều tham hoa háo sắc, nhưng đây là lẽ thường của con người, cái gọi là lòng yêu cái đẹp ai ai đều có mà. Nhưng phụ nữ các cô thì sao, đó mới là lòng tham không đáy thật sự, mình không có bản lãnh lại đắm chìm hưởng thụ vật chất, cho nên mới sẽ có nhiều người cam tâm tình nguyện làm tiểu tam như vậy. Mà mọi chuyện đàn ông làm đều là vì thỏa mãn lòng tham của phụ nữ thôi, hơn nữa phụ nữ bây giờ càng lúc càng khó thỏa mãn, cứ lấy chuyện vợ chồng mà nói, phụ nữ luôn có rất nhiều cớ để trách cứ, móc chậm thì nói muộn, móc ra ngoài thì nói ngắn; cho vào miệng thì nói mềm, tiến vào thì nói nông; dùng sức rút thì nói yếu, nằm bất động thì nói lười; tốn sức nửa ngày còn không bằng liếʍ, thoải mái xong còn nói thật không biết xấu hổ!"

Lời này quả thật quá chói tai, khuôn mặt Thảo Nguyên thoáng cái đỏ bừng, đôi mắt nhìn không chớp, ngón tay ngọc chỉ vào chóp mũi cậu, nén rất lâu mới nói ra một câu: "Anh thật không biết xấu hổ!"

Thiên Tú nhún vai cười nói: "Đấy cô xem, thoải mái xong còn nói thật không biết xấu hổ!"

"Xí!" Thảo Nguyên xì nhẹ, không tri bất giác lại bị Tú cuốn vào.

Cô bé thoáng chốc yên lặng, bĩu môi, ngồi sopha hờn dỗi, như thể cướp đồ chơi thất bại với bạn nhỏ, bộ dạng đáng yêu khiến Thiên Tú suýt nữa không nhịn nổi vồ tới. Cậu lấy một chiếc kẹo mυ'ŧ từ trong ngăn kéo, mang theo tư thế của người chiến thắng cười ha ha nói: "Bé con, đừng giận đừng giận mà, anh cho kẹo ăn, lát nữa đi bar với anh không?"

"Hứ!" Thảo Nguyên nhăn mũi ngọc, xoay người sang bên không ngó ngàng tới Tú, trực tiếp không thèm chiếc kẹo mυ'ŧ kia, hừ nói: "Ai đi bar với ai chứ?"

"Ừm, thiếu nữ như cô thì nên ở nhà." Thiên Tú cười nói.

Thảo Nguyên lại hứ một tiếng, hoàn toàn không đếm xỉa tới Tú, ngồi sopha không nói. Thiên Tú cũng bắt đầu im lặng, cho dù đấu mồm một trận nhưng dẫu sao hai người vẫn là kẻ xa lạ, hơn nữa sắc đẹp của đối phương khiến cậu kinh ngạc, thậm chí sinh ra một cảm xúc không dám khinh nhờ. Nhìn kỹ cô bé thì bỗng có cái gì đó đánh động tâm thức của cậu, trong lòng cảm thấy xốn xang, chợt Thiên Tú cảm thấy Thảo Nguyên rất thân quen, có cảm giác như nàng và cậu quen biết từ kiếp nào.

Ngó giờ giấc, bất tri bất giác đã hai mươi ba giờ ba mươi, Thiên Tú hơi mệt, nhưng chỉ lo đấu mồm với nàng nên bên trong bể tắm vẫn chưa quét dọn hết, dù sao bây giờ hai người cũng không còn chuyện gì để nói, cậu đứng dậy lặng lẽ đi về phía bể tắm.

Thấy Tú rời đi, Thảo Nguyên vô ý thức muốn gọi cậu lại, nhưng nhớ tới chủ đề khiến nàng chịu thiệt lúc nãy, Thảo Nguyên cố nhịn xúc động, hứ một tiếng, cứng đầu cứng cổ không thèm nhìn cậu, mãi đến khi Thiên Tú biến mất trong phòng tắm.

Thảo Nguyên ngó quanh, bên ngoài tĩnh mịch không tiếng động, chiếc PC của Tú còn mở chưa tắt, nàng vô cùng buồn chán, lại vẫn không có ý muốn đi, tiếp tục ngồi, trong bể tắm thỉnh thoảng phả tới hơi gió ấm áp xen lẫn mùi sữa tắm vuốt ve khuôn mặt nàng, nàng bất giác ngủ thϊếp đi...

Nhưng lúc Thiên Tú đi ra, nàng đã ngủ say rồi. Cậu nhất thời nhức đầu, cô bé này rốt cuộc tới đây làm gì? Sẽ không là tới phá quán chứ, lúc nãy rúc trong tủ áo khóc lóc hu hu, bây giờ không ngờ lại ngủ say trên ghế sopha trong phòng làm việc của một gã con trai xa lạ, nàng mặc bộ đầm hai dây màu trắng khoe gần như trọn hai bầu vυ' của mình, hai bầu vυ' phập phồng theo lần nàng hít thở, nàng trong lúc ngủ vẫn xinh đẹp như thế, giống như một nàng công chúa đang chờ hoàng tử hôn khẽ đánh thức nàng từ giấc ngủ triền miên.

Thiên Tú rón rén tới gần, nên biết rằng, đại mỹ nữ hạng cực phẩm như Thảo Nguyên chẳng phải có thể thấy thường xuyên. Nhưng đúng vào lúc Tú vừa mới tới gần, nàng vốn đang ngủ rất say bỗng xao động bất an, nàng nhíu chặt mày, hơi thở nặng hơn, thân thể uốn éo bất an lại giống như không thể động đậy, dường như bị thứ gì đó đè xuống.

Thiên Tú trơ mắt nhìn từng giọt mồ hôi toát ra trên trán nàng, đôi mắt nhắm chặt, cổ họng phát ra âm thanh oa oa, bình thường vào lúc này người ta đều sẽ tỉnh lại, nhưng nàng hiển nhiên không, thoạt nhìn giống như đang gặp cơn ác mộng đáng sợ nào đó.

"Tha cho tôi... tôi không thở nổi..." Thảo Nguyên bỗng mở miệng, thanh âm run rẩy, vừa giống như đang van xin. Bỗng nhiên, nàng nhìn như gian nan mở choàng mắt, nhìn lên người mình, phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc: "A... là ông, lại là ông. Vì sao ông cứ quấn lấy tôi... tha cho tôi..."

Tiếng thét run rẩy của nàng khiến Thiên Tú khựng chân, nhìn men theo ánh mắt của nàng, cậu chợt sững sờ, bởi vì ngay trên người nàng, nói chính xác là phần eo nàng, có một tên đàn ông đang áp chế nàng!

"A..." Theo tiếng hét xé gan xé phổi của Thảo Nguyên, nàng hoàn toàn tỉnh lại, mồ hôi đã ướt đẫm chiếc đầm của nàng, nàng sợ hãi muôn vàn, co ro ở trên ghế, hai cánh tay quắp chặt lấy mình, xem ra nàng đã cực kỳ sợ hãi. Mãi đến khi nàng nhìn thấy Thiên Tú ở ngay bên mới vội vã vươn tay, hệt như người rơi xuống nước muốn tóm lấy cọng rơm cứu mạng vậy.

Nàng kéo chặt tay Thiên Tú, chặt đến độ tay cậu đau buốt, Thảo Nguyên không ngừng lách người mình vào trong ngực Thiên Tú, vô ý thức tìm sự bảo vệ và an toàn, thân thể nàng run rẩy, mồ hôi lạnh tan hết, nhưng toàn thân nóng bừng, nàng đang sốt.

Chỉ vì nàng đang sốt, thân thể rất suy yếu, cho nên nàng mới có thể nhìn thấy quỷ!